Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trất âm chi địa

Phiên bản Dịch · 1953 chữ

(Chính văn chương 29)

Dịch giả: Cọp Vằn

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

Là nàng?

Ở phía đối diện, bạch y thiếu nữ Lăng Nhược lạnh lùng đứng đấy.

Trên cái thân hình mà tên nào nhìn thấy cũng thèm nhỏ dãi kia, lúc này có một tầng ánh sáng nhàn nhạt đang dần tản đi.

"Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Lăng Nhược hỏi, có ý chất vấn hắn.

"Ta cũng đang định hỏi ngươi đây."

Triệu Hàn nói "Con gái con đứa, nửa đêm nửa hôm không ngủ, lại chạy đến cái chỗ đầy âm khí này làm gì?"

Trong bóng tối, hai cặp mắt đối diện nhau, nhìn chằm chằm như kiểu muốn moi được chút ít thông tin từ mắt người kia vậy.

Không gian tĩnh lặng đến lạ.

"Nếu ngươi đã biết đây là chỗ nào" Lăng Nhược thản nhiên nói "Thì cũng nên biết với pháp lực của ngươi, đi vào mấy chỗ như này là không khôn ngoan tí nào."

"Đa tạ cô nương đã quan tâm."

Triệu Hàn nói tiếp "Ngươi lo lắng cho ta như vậy mà không ta không để ý ngươi thì thất lễ quá, hỏi thăm ngươi vài câu vậy.

Trên người ngươi mang theo đạo môn pháp lực, đã vậy còn mang theo món pháp khí xịn xò, lại đi đến cái thành trì xa xôi hẻo lánh này tham gia vụ án bắt quỷ cỏn con này.

Đừng bảo với ta là ngươi giống mấy tên kia đến đây thí luyện, tiện thể kiếm ít tiền đấy chứ?"

Nghe đến "pháp khí xịn", Lăng Nhược hơi giật mình.

"Xem ra ta đoán đúng rồi. Mà cái pháp khí kia đâu rồi? Không mang theo à?"

Triệu Hàn cười, mặt khác quan sát nhất cử nhất động của bạch y thiếu nữ.

Vẻ lạnh lùng từ trong mắt Lăng Nhược chợt vụt qua.

Nàng định nói cái gì đó, nhưng lại đột nhiên xoay người vụt qua Triệu Hàn, đi về phía tối om đằng sau .

Đúng lúc đó, có tiếng bước chân, ba thân ảnh từ trong bóng đêm đi tới.

"Đó là... Lăng cô nương?"

Lạc Vũ Nhi vừa chạy vừa nhìn bóng người đang đi về phía xa xa kia.

"À đúng là cô ấy... Đêm hôm khuya khoắt, gì mà mặc quần áo trắng rồi đi lượn lờ, dọa ta tí nữa thì phun hết cả bữa tối ra..."

Khương Vô Cụ chạy tới, Tịch Thiên Tứ đi theo phía sau.

"Dừng lại!"

Triệu Hàn chợt nói to, khiến cho ba người bị dọa sợ đứng hết lại.

"Làm sao, làm sao? Cao Xương lệ quỷ tới à?"

Khương Vô Cụ nhảy ra sau lưng Triệu Hàn, hết nhìn trái rồi ngó phải.

"Quỷ còn chưa tới, nhưng mà đi mấy bước nữa là các ngươi cũng thành quỷ đấy."

Lạc Vũ Nhi ba người nhìn về phía trước.

Có cây cổ thụ cùng tầng ánh sáng xanh ở không xa lắm phía trước.

Ba người không hiểu lắm.

Triệu Hàn đi về phía chân núi.

Bên dưới vách núi, sơn cốc lúc này đang được bao phủ trong màn đêm, khó mà nhìn thấy ngôi làng trong cốc.

"Đây là chỗ nào mà cổ quái vậy?" Lạc Vũ Nhi đi tới.

"Đây không phải sơn cốc bình thường."

Triệu Hàn quan sát, thần sắc có vẻ nghiêm trọng:

"Ta đang suy nghĩ sao cái vách núi này âm khí nặng vậy. Hóa ra "Thực Nhân Cốc" này là "trất âm chi địa."

(Trất âm chi địa : vùng đất mà âm khí bị nghẽn)

Một âm một dương, nó đã là quy luật rồi.

Thời viễn cổ hỗn độn sơ khai, xuất hiện âm khí và dương khí giao hòa với nhau.

Âm cực sinh dương, dương cực sinh âm.

Âm dương tương sinh tương khắc, vạn năm bất diệt, tạo hóa ra thiên địa càn khôn, thế gian vạn vật.

Trên thế gian này mỗi người mỗi vật, mỗi núi mỗi sông, tất cả đều có âm dương giao hòa "bên trong" nên mới có thể sinh sôi không ngừng.

Nhưng mà đấy là lúc âm dương cân bằng.

Trên đời này có một vài nơi lại không như vậy.

Cũng có thể sinh ra đã vậy hoặc vì một duyên cớ nào đấy, mà ở bên trong mấy chỗ này, chỉ dương khí có thể lưu thông bình thường, còn âm khí lại bị đình trệ không thoát đi được.

Tích tụ lâu ngày làm cho ở đấy âm khí nồng nặc.

Những nơi như này khá hiếm thấy trên thế gian, ở mấy vùng văn minh còn thấp trong giới tu hành, còn có cái tên riêng là "Súc âm chi địa".

Sơn cốc này bốn phía là núi non, nhưng lại có "Súc âm chi địa" bên trong, đây là một loại khá hiếm thấy, chính là: "Trất âm chi địa" .

Trất nghĩa là không thông được. (Trất: tắc nghẽn, để vậy cho anh em đỡ lú)

Cái nơi "Súc âm chi địa", âm khí cũng bị tắc nghẽn, nhưng mà thời gian thật dài vẫn lưu thông được.

Còn chỗ nào đã là "Trất âm chi địa" thì âm khí một khi tiến vào là khỏi ra luôn.

Từ đó có thể đoán ra được, mức độ âm khí ở nơi này nồng nặc đến mức nào.

Cho nên, trên núi này đến một ngọn cỏ cũng không mọc nổi, hoang vu vô cùng.

Đây cũng chính là lí do tại sao lúc mọi người vừa đến hẻm núi Hắc Xà, gió lại đột nhiên lạnh như vậy.

"Trất âm chi địa."

Lạc Vũ Nhi nói "Âm khí nặng như vậy có ảnh hưởng đến con người không?"

"Một người đang khỏe như trâu" Triệu Hàn nói "Đột nhiên ném hắn vào núi băng, ngươi nói xem có sao không?"

"Vậy sao lúc chúng ta đi qua vách núi, lại còn vào trong cốc này lâu thế, đâu có bị sao?"

Triệu Hàn giải thích tiếp.

Nó như bị bệnh đều có nguyên nhân cả, trong cái "trất âm chi địa" này, không phải chỗ nào cũng tụ âm khí, mà chỉ ở ba chỗ "trọng yếu nhất " :

Âm thủ, âm tâm, âm vĩ. (đầu, trái tim và đuôi)

Chỉ ở ba chỗ này, âm khí mới tích tụ nhiều, chỉ ở tại đó mới ảnh hưởng đến sức khỏe con người.

Đứng từ chỗ Triệu Hàn mà nhìn thì có thể thấy, trước là sơn cốc sau là núi, ở giữa là mảnh đất rộng lớn khá bằng phẳng.

Giữa mảnh đất đấy nhô nên một cái đồi, chính là chỗ Tần An thôn.

Chỗ này có đầu, có đuôi, ở giữa lại nhô lên, nên cả sơn cốc trông như một con rùa nằm rạp xuống trên đất.

Đầu con rùa chính là đỉnh núi này.

Đấy cũng chính là "âm thủ" của "trất âm chi địa" .

Mấy cái ánh sáng màu xanh trên thân cây, rễ cây cổ thụ kia chính là âm khí tích tụ không biết bao nhiêu năm.

Âm khí không ngừng hướng lên đỉnh ngọn cây cổ thụ, muốn thoát ra nhưng lại bị "trất âm chi địa" giữ lại, không thể bay ra nổi.

Âm khí vùng vẫy mà không thoát ra được, ngày này qua tháng nọ, tạo thành một đạo kết giới xung quanh cây cổ thụ.

Âm quang bích. (bức tường ánh sáng được tạo thành từ âm khí)

Cái bức tường sáng này nhìn thì hư vô mờ mịt nhưng ẩn trong đó là cực âm chi khí.

Người bình thường mà tùy tiện xông vào thì cơ thể sẽ lập tức nhiễm âm khí, kinh mạch đứt hết mà chết.

Hẻm núi Hắc Xà ở ngay dưới đỉnh núi này.

Lúc trước mọi người đi qua đấy không bị thương vì hẻm núi này cách đỉnh núi khá xa.

Mặc dù thế, ai cũng cảm thấy gió thổi từng đợt lúc đó, lạnh tận xương tủy.

"Cái cây này" Lạc Vũ Nhi hỏi "Cũng vì âm khí mà chết khô luôn à."

Triệu Hàn lắc đầu "Nhìn thấy cái hố to kia không?"

Dưới chỗ rễ cây là một cái hố sâu, trong đấy toàn là đá vụn với lá khô.

Chỗ mép hố có vô số vết nứt chạy trên mặt đất.

"Cái hố này," Lạc Vũ Nhi suy nghĩ "Không giống vết tích tự nhiên.

Các ngươi nhìn những viên đá trong cái hố kia kìa, nát vụn hết cả rồi. Nếu là đá tự nhiên thì nó phải là một tảng thật to chứ không vỡ vụn như vậy.

Đã thế còn mấy vết nứt ở miệng hố này, càng không giống tự nhiên mà có."

"Đúng thế " Khương Vô Cụ vỗ bụng "Nhìn giống như bị cái gì đập vào mà thành vậy ."

"Đây là vết tích công kích bằng pháp thuật."

Triệu Hàn vừa nói vừa đi về hướng nam.

Men theo ánh trăng, hắn đi đến gần chỗ vách đá, trên mặt đất có một chỗ cháy khô như thứ gì bị đốt còn lại vậy.

"Các ngươi đi ba hướng đông, tây, bắc còn lại tìm xem có thấy dấu vết như này hay không."

Lạc Vũ Nhi ba người đồng ý rồi đi luôn.

Quả nhiên, mấy hướng kia cũng có chỗ bị cháy khô y như vậy.

"Đây là vật gì?" Lạc Vũ Nhi hỏi.

"Trận nhãn."

Nhìn cây cổ thụ và cái hố sâu, Triệu Hàn nói:

"Đây là một cái trận pháp trấn tà." (trấn yểm tà ma ấy)

Ở những chỗ tu hành tách biệt với đời, các tu hành giả muốn thi triển pháp thuật thì có "sáu cách".

Chú, quyết, bộ, phù, trận, khí.

"Trận pháp" chính là một trong số đó.

Sử dụng trận pháp đúng cách thì tu hành giả không chỉ trừ tà, mà còn có thể hàng yêu phục ma.

Tương truyền, một số thông huyền đại năng giả dựa vào thượng cổ trận pháp, thậm chí có thể hô phong hoán vũ, khai sơn đoạn hà, tạo hóa thiên địa, thay đổi càn khôn. (kêu gió gọi mưa, phá núi lấp biển, nắm trong tay sức mạnh của trời đất, có khả năng thay đổi vận mệnh )

"Trấn tà trận pháp" chính là một trong nhiều loại trận pháp thuộc về chính đạo, có thể khống chế yêu khí, dùng để trấn áp ma quỷ.

Nhãn vi pháp, tâm vi định. (trận nhãn cùng trận tâm rất quan trọng)

Mỗi một trận pháp đều có "trận nhãn" và "trận tâm."

Cây cổ thụ kia chính là "trận tâm", dùng để trấn giữ và khống chế toàn bộ pháp trận.

Bốn góc núi, chỗ mà bị đánh cháy chính là "trận tâm", bên ngoài có thể ngăn cản yêu khí xâm phạm, bên trong có thể theo dõi nhất cử nhất động của âm khí.

"Nếu trận pháp có thể trấn áp âm khí" Lạc Vũ Nhi nói "Vậy sao những âm khí kia có thể thoát ra từ rễ cây?"

"Có người phá trận."

Triệu Hàn nói "Cái cây kia đáng lẽ còn sống. Nhưng có kẻ nào đấy đã đến đây phá trận này.

Không có nguyên khí của trận pháp làm căn cơ, cái cây này nhanh chóng sẽ chết khô. Còn bốn cái "trận nhãn", chắc cũng cùng lúc đó bị phá theo.

Mấy cái vết tích dưới gốc cây, chắc là vết tích lưu lại lúc phá trận."

Triệu Hàn lại nhìn cây cổ thụ và cái hố kia:

"Người bày trận và người phá trận đều là cao thủ."

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.