Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người là do ai giết

Phiên bản Dịch · 2027 chữ

(Chính văn chương 32)

Dịch giả: Cọp Vằn

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

"Là ngươi giết người đúng không?"

Hứa Thừa Dương nhìn Triệu Hàn, giọng lạnh như băng.

Mọi người xôn xao.

Tưởng Hoài, Tằng Khiêm đưa nha dịch đến, nghe vậy cũng rất kinh ngạc.

"Hứa đạo trưởng, "Tào Dung nói, "Sao ngài lại nói vậy?"

Chu Sùng cười gian manh:

"Hôm qua, ba sư huynh đệ Hà đạo hữu, đi tìm chỗ ở tạm thì bị tên tiểu tử họ Triệu này ám toán, cướp luôn chỗ của họ.

Sau đó tiểu tử này còn nói, nếu gặp lại ba người bọn hắn thì sẽ ra tay giết người. Ta nói không có gì sai chứ Hà đạo hữu?"

Tên pháp sư nhỏ bé gầy gầy kia họ Hà, chính là một trong hai gã pháp sư gây chuyện với Lạc Vũ nhi trước sân vào ngày hôm qua.

Vốn hắn cũng sợ Triệu Hàn.

Nhưng hôm nay có Điện Sơn tông bảo kê liền đắc ý nói:

"Không sai, chính là tên tiểu tử này đã ám toán chúng ta, mọi người nhìn đi, chân ta vẫn còn bị thương đây này."

"Vì một căn phòng thôi mà ghi hận định giết người luôn sao."

Hứa Thừa Dương coi thường Triệu Hàn, "Tiện chủng ngươi có biết họ là người của ai không?"

"Nói bậy!"

Lạc Vũ Nhi chỉ vào tên pháp sư gầy còm kia:

"Hôm qua, rõ ràng chúng ta chọn phòng xong thì ba người các ngươi chạy đến gây chuyện, không cho chúng ta vào, sau đó mới bị Triệu Hàn ra tay ngăn lại. Hơn nữa, Triệu Hàn cũng đâu có nói ‘muốn giết các ngươi’. Ngươi bịa đặt!"

"Ai... Ai nói láo?"

Tên pháp sư nói, "Con nhãi ranh nhà ngươi còn muốn vu oan giá họa cho ta à? Tiểu tử đó rõ ràng có nói!"

"Được, vậy ngươi có dám thề độc trước mọi người ở đây, lời ngươi nói đều là thật không?"

"Ta... Ta..."

Hắn có chút do dự.

Chu Sùng ho một cái.

"Ta... Ta tất nhiên dám thề!"

Tiểu pháp sư gầy vỗ ngực một cái, "Ta thề, nếu vừa rồi ta có nói láo nửa câu, thì ta sẽ...ta sẽ"

Hắn nhìn thi thể trên bàn, "Giống như sư huynh ta, chết tại chỗ!"

"Ngươi!"

Lạc Vũ Nhi nói, "Ngươi nói dối không chớp mắt, thật không biết xấu hổ!"

"Hà đạo hữu đúng không?" Triệu Hàn nhìn tên pháp sư gầy còm.

"Không sai, tiện chủng, ngươi muốn thế nào?"

"Theo như ngươi nói thì ta giết sư huynh ngươi đúng không?"

"Tiểu tử, ngươi rốt cuộc cũng thừa nhận! Ngươi..."

"Ta hỏi ngươi, ta giết sư huynh ngươi như thế nào và vào lúc nào?"

"Hừ, chính là tối hôm qua, nhị sư huynh ta uống say xong đi nhà xí, sau đó không về nữa. Hắn nhất định đã bị ngươi nhân lúc đêm tối ám hại rồi."

"Tối hôm qua, cụ thể vào giờ nào?"

"Nửa đêm, lúc canh ba."

"Đúng giờ tử vong rồi. Nhà xí chỗ nào?"

"Phía bắc gia trang, bên ngoài phòng chúng ta."

"Phương hướng cũng đúng. Vậy ngươi nói là ta giết người, thế tối qua ngươi có thấy ta động thủ thế nào, hoặc là nhìn thấy bộ dạng của ta không?"

"Ta... Lúc ấy đang say trong phòng, làm sao mà biết chuyện bên ngoài?"

"Ngay cả một chút vết tích cũng không nhìn thấy? Thậm chí, ngay cả một chút âm thanh cũng không có?"

"Âm thanh... À đúng ta nhớ ra rồi, có âm thanh!"

"Âm thanh gì? Tiếng giết người? Tiếng kêu la thảm thiết?"

"Không phải? Khi đó ta say quắc cần câu, bốn phía lặng yên như nghĩa địa. Hình như ta mơ hồ nghe được một thứ âm thanh rất kỳ quái, giống như là..."

"Như cái gì?"

"Có người che miệng cười, tiếng cười cực kỳ chói tai, không biết mô tả thế nào nữa..."

Đến bây giờ, ai thông minh cũng nhận ra là thiếu niên áo xanh này đâu có thừa nhận mình gây án?

Rõ ràng là lùi một bước tiến hai bước, giả vờ nói vậy, buồn cười là cái tên pháp sư kia lại bị hắn dắt mũi mà còn không biết.

"Thôi bớt nói nhảm đi" Chu Sùng không nhịn được nói, "Tiểu tử ngươi ôm hận giết người, nhân chứng vật chứng đều ở đây..."

"Hà đạo hữu," Triệu Hàn căn bản không thèm để ý đến hắn, "Ngươi nói ta giết người, nhưng ta còn có chỗ không hiểu."

"Người cũng giết rồi, không hiểu cái gì?" Tên pháp sư này vẫn chưa biết rằng mình đang bị dắt mũi dẫn đi.

"Nếu ta ghi hận ba người các ngươi, vậy sao chỉ giết mỗi nhị sư huynh ngươi, để ngươi và đại sư huynh ngươi sống?

Chính ngươi còn nói tối qua ngươi say như chết còn gì. Giết ngươi lúc đấy chẳng phải nó lại quá dễ dàng à?"

"Chuyện này... Chuyện này... Tại vì tối qua ta ở trong phòng nên ngươi không thấy. Về phần đại sư huynh, ta còn đang định nói. Tối qua hắn cũng đi nhà xí mà bây giờ vẫn chưa về. Chắc chắn cũng đã bị ngươi ra tay làm hại rồi!"

Triệu Hàn quay đầu:

"Tào quản gia, chỉ phát hiện một bộ thi thể à? Có thấy cái khác không?

Tào Dung lắc đầu.

"Các vị, từ tối qua đến giờ, có ai thấy một nam tử trung niên ăn mặc như người này, trên dưới bốn mươi tuổi, để râu quai nón không?"

Tào Dung hỏi lại mấy người làm, tất cả mọi người đều lắc đầu.

"Tào quản gia" Triệu Hàn nói, "Chúng ta nói phải đi bắt quỷ, vậy mà lại có người chết trong trang viên. Đây không phải chuyện nhỏ đâu.

Vị nam tử trung niên này rất có thể sẽ là mấu chốt phá án. Làm phiền ngài lập tức phái người đi tìm kĩ một chút, thấy tung tích người này thì lập tức báo cho ta."

"Được."

Tào Dung phân phó mấy tiếng, mấy tên người làm liền lập tức quay lưng đi tìm.

"Đi, chúng ta đến chỗ nhà xí kia xem một chút."

Triệu Hàn hướng đám ba người Lạc Vũ Nhi vẫy tay, ra hiệu đi ra ngoài.

Hứa Thừa Dương thấy vậy càng tức giận hơn.

Tên tiện chủng này, từ đầu tới cuối đều không có đặt hắn vào trong mắt, hắn đường đường là Điện Sơn Tông thủ tịch đệ tử, lần này đến đây để hỏi tội đối phương vậy mà kẻ này lại dám phất lờ hắn!

"Mọi người, " Chu sùng nói, "Tên tiểu tử này nói ra toàn những lời hoa mỹ, chính là vì muốn trốn tội giết người, mọi người ngàn vạn lần đừng để bị hắn gạt. Tào quản gia, ta nghe nói, sáng nay ngươi đến phòng tìm tên tiểu tử này nhưng không hề thấy hắn, hơn nữa còn phát hiện chăn đệm còn nguyên, căn bản không có ai động đến, đúng không?"

"Đúng vậy." Tào Dung nói.

"Thế thì đúng rồi. Tiểu tử, tối qua ngươi không ở trong phòng ngủ, mà lại đi ra ngoài làm cái gì?"

Mọi người kinh ngạc.

Mới vừa nãy, hai vị đạo trưởng Hứa, Chu này nói Triệu Hàn là hung thủ, Triệu Hàn còn ung dung đảo khách thành chủ.

(Đảo khách thành chủ: biến mình đang ở thế bị động thành chủ động.)

Ai cũng cảm thấy, thiếu niên áo xanh này kiểu gì cũng không giống hung thủ giết người.

Nhưng mà mấy lời Chu Sùng vừa nói như dội gáo nước lạnh vào mọi người đang đứng đây.

Đúng vậy.

Tên này đêm hôm khuya khoắt, chạy ra ngoài làm gì?

Mà người trên bàn thì bị giết tối qua, cụ thể là giữa đêm.

Mọi người lại nhìn bộ thi thể kia.

Trên bắp chân thi thể có vết máu tụ như bị đánh, giống của tên pháp sư gầy kia y như đúc.

Xem ra, thiếu niên áo xanh này thật sự từng đánh bọn họ.

Vù một tiếng, cả đám lui về phía sau một bước, trong mắt lại lộ ra có chút sợ hãi.

"Triệu pháp sư," Tào Dung nói, "Không biết, tối hôm qua ngài đi ra ngoài làm gì?"

"Chúng ta gặp phải con quỷ kia."

Lạc Vũ Nhi chen lên trả lời, rồi đem chuyện gặp quỷ tối qua nói ra.

Mọi người mắt chữ a mồm chữ o.

Đúng lúc Lạc Vũ Nhi đang định nói chuyện sau đó phát hiện "âm thủ" thì Triệu Hàn lại thần thần bí bí nháy mắt ra hiệu với nàng.

Nàng liền dừng lại không nói nữa.

"Tiểu nương tử " Chu Sùng liếc nhìn sang Lạc Vũ Nhi "Ta xem ngươi dung mạo cũng đoan chính đấy, nhất định là bị tiểu tử này đầu độc rồi, thế nên mới thông đồng nói dối với hắn. Người rõ ràng là do tiểu tử này giết."

"Ngươi mới nói láo."

Lạc Vũ Nhi nói, "Tối hôm qua lúc canh ba, Triệu Hàn rõ ràng ở hẻm Hắc Xà, không thể nào giết người được. Người này bị Cao Xương quỷ lệ hại."

"Thật sao? Nhưng mà ngươi mới nói tối qua các ngươi gặp con quỷ ở hẻm núi, vậy sao nó có thể hại người trong trang được?"

"Chuyện này..."

Đây chính là cái vấn đề khả nghi mà bọn họ mới cùng Triệu Hàn thảo luận .

Lạc Vũ Nhi nhất thời cứng họng.

"Không nói được chứ gì?" Chu Sùng cười xảo quyệt.

"Ngươi xem, chính tiểu tử kia giết người..." Tên pháp sư gầy bồi thêm vào.

Tào Dung, Tưởng Hoài với Tằng Khiêm, mọi người ở đây, nhìn chằm chằm Triệu Hàn.

Hứa Thừa Dương trong mắt đầy sát khí, cực kỳ lạnh lẽo.

Oáp...

Triệu Hàn ngáp to:

"Xem ra, mọi người có vẻ hứng thú với nguyên nhân cái chết của người này. Được rồi, nhìn kỹ đi."

Hắn chỉ con mắt của thi thể:

"Người này giữa hai con ngươi có 'âm vi' ". Là triệu chứng dương khí bị hút khô.

Hút dương khí người, là một trong những hành vi hại người của quỷ vật. Nói cách khác, hung thủ rất có thể chính là Cao Xương lệ quỷ.

Nhưng ngươi nói cũng đúng, đây cũng có thể không phải quỷ làm, mà là người làm."

Hắn quay đầu, cười nhìn Hứa Thừa Dương:

"Pháp thuật chia thành ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ. Các ngươi Điện Sơn Tông, lấy thủy hành "nguyên âm chi thuật' làm gốc.

Âm nguyên chi thuật có một loại tà thuật, cũng có thể hút dương khí của người khác, đúng không?"

Mọi người kinh ngạc.

Thủ đoạn của Hứa Thừa Dương tất cả mọi người cũng từng thấy, nói hắn có khả năng hút dương khí của người, quả thật là không phải không có khả năng .

Ở trong đám pháp sư, cũng có người biết chút nghiệp vụ đang muốn đi lại gần xem đôi mắt kia của tử thi.

"Ai dám di chuyển?!"

Chu sùng nói, "Cái gì mà nguyên âm chi thuật, hút dương khí, nói nhăng nói cuội! Tiểu tử, rõ ràng ngươi muốn vu oan giá họa.

Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền. Tiểu tử này giết sư huynh của Hà đạo hữu thì chúng ta nên giết hắn để trả món nợ máu này cho người đã khuất, mọi người nói xem, có đúng hay không?"

"Chu huynh nói không sai, kể này lại còn dám đổ tội cho Hứa đạo huynh, giết hắn!"

"Cái tên hòa thượng ở Bàn Vân Tự kia, Hứa đạo huynh còn một chiêu tiêu diệt, thì xử lý tên tiện chủng này không phải là cũng chả có gì to tát gì hay sao ? !"

Hứa Thừa Dương hừ lạnh một tiếng, đi tới chỗ Triệu Hàn.

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.