Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàn khí, hung thủ

Phiên bản Dịch · 2083 chữ

(Chính văn chương 33)

Dịch giả: Cọp Vằn

Edit: Tiểu Hy

Duyệt: Long Hoàng

Triệu Hàn vẫn không động đậy gì.

Đối thủ thì đang đến gần rồi, thế mà hắn hình như không có ý đề phòng. Dường như đang phân tâm suy nghĩ gì đó, không nhận ra được nguy hiểm đang gần kề.

Thủ đoạn của Hứa Thừa Dương, Lạc Vũ Nhi cũng thấy rồi.

Nàng thấy Triệu Hàn hình như có chút thất thần, liền đẩy đẩy vai hắn:

"Này, ngươi..."

Một luồng hơi lạnh đột nhiên từ trên thân Triệu Hàn truyền vào đầu ngón tay rồi lan tỏa khắp người Lạc Vũ Nhi.

Nàng khẽ rùng mình, theo bản năng rụt tay về.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Sao người hắn, sao đột nhiên lại lạnh như vậy?

Hắn trúng pháp thuật của Hứa Thừa Dương rồi?

Không đúng, tên kia còn chưa có xuất thủ.

Là Triệu Hàn sử dụng pháp thuật?

Nhưng Triệu Hàn không niệm chú, không bắt quyết, thậm chí huyền quang thường hiện lên khi làm phép cũng không thấy chút nào.

Rõ ràng trước đó, nàng cũng vô ý đụng chạm Triệu Hàn.

Cảm giác mềm mại, ấm áp, sao bây giờ tự nhiên lại trở nên lạnh đến vậy?

"Người không phải hắn giết."

Một thanh âm nhàn nhạt vang lên từ đám người phía sau.

Là bạch y thiếu nữ, Lăng Nhược.

Rất nhiều nam tử nóng mắt.

Hứa Thừa Dương cũng dừng bước.

Hắn ngày thường kiêu ngạo, chỉ có chờ nữ tử đến xà vào ngực mình. Nhưng mà từ lúc thấy bạch y thiếu nữ đến giờ, hắn hầu như không có cơ hội nói chuyện với nàng.

Tuyệt sắc giai nhân thế này, hắn nhất định phải có được. Nhưng mà mỗi lần định thể hiện, thì chẳng hiểu kiểu gì toàn bị tên tiện chủng này cướp đi.

Đã vậy, lần này nàng ta còn đến nói giúp Triệu Hàn?!

"Tiểu nương tử," Chu sùng nói, "Ngươi cũng đừng để tên tiểu từ này lừa gạt chứ . . ."

"Ta nói, người không phải hắn giết." Lăng Nhược nói.

"Ngươi có chứng cớ gì?"

"Lời ta nói chính là chứng cớ."

"Lăng Nhược, " Viên Mộc Phong đứng cạnh bạch y thiếu nữ nói, "Sao ngươi lại nói giúp hắn? Hắn . . ."

"Ta không nói hộ kẻ nào."

Lăng Nhược nhàn nhạt nói, "Ta chỉ nói sự thật."

Mọi người lại trố mắt nhìn nhau.

Mỹ nhân này nói chuyện, hiển nhiên là giúp thiếu niên áo xanh kia thoát tội.

Nhưng nàng còn không thèm nhìn Triệu Hàn, giọng vẫn lạnh như thế, trông không giống bằng hữu của thiếu niên áo xanh này lắm.

Lại nói, nàng dựa vào cái gì khẳng định tiểu tử kia không phải hung thủ?

Lạc Vũ Nhi nhớ ra cái gì đấy.

Tối qua canh ba, nàng và Vô Cụ lên tới đỉnh núi, thấy Triệu Hàn cùng Lăng cô nương đang đứng ở đấy. Mà lúc đó lại chính là thời điểm tử vong của vị pháp sư kia, cho nên Triệu Hàn không thể vào gia trang giết người được.

Vị Lăng cô nương này nói Triệu Hàn không phải hung thủ giết người, đương nhiên là có đầy đủ chứng cớ.

Nàng chính là nhân chứng.

Nhưng mà!

Hôm qua, chúng ta hôm qua còn tranh phòng ở với cô ta, vậy mà giờ nàng lại thay Triệu Hàn ra mặt.

Chẳng lẽ, tối qua ở trên đỉnh núi, hai người bọn họ đã bàn với nhau sẵn rồi, hoặc là, trong khoảng thời gian đó bọn họ đã kịp làm chuyện gì mờ ám rồi?

Lạc Vũ Nhi đỏ cả mặt.

Suy nghĩ lung tung làm gì nhiều thế nhỉ?

Có người giúp Triệu Hàn nói chuyện, như vậy là tốt rồi.

"Lăng cô nương, " nàng hai tay ôm quyền, "Đa tạ. Đúng tối qua ngươi và Triệu Hàn. . ."

"Khoan đã."

Viên Mộc Phong nhìn Lạc Vũ Nhi, "Người không biết, không thể nói bừa."

Đêm qua, Viên Mộc Phong không đi cùng Lăng Nhược.

Nhưng từ tình hình trước mắt, đặc biệt là khi nghe mấy lời bạch y thiếu nữ mới nói, hắn đại khái cũng đã đoán được, tối qua nàng từng gặp được thiếu niên áo xanh này.

Nếu để cho mọi người biết được chuyện này, trong sạch của Lăng Nhược chẳng phải mất hết sao à?

"Ngươi đúng là đồ lắm chuyện. . .”

Khương Vô Cụ đâu có biết sao hắn nghĩ xa đến vậy, "Vũ Nhi muội có lòng tốt đa tạ các ngươi, ngươi còn nói chuyện kiểu gì đấy?

Lại nói, tối qua, rõ ràng cô nương này và Hàn lão đệ. . ."

"Im miệng."

Viên Mộc Phong ánh mắt nghiệm túc nhìn lại.

"Nhị gia đến!"

Một tiếng hô lớn.

Đám người tách ra thành một lối đi nhỏ, vài tên người làm khiêng kiệu đi vào bên trong.

Bên kiệu, mấy nha hoàn vây quanh vị thiếu phụ phu nhân trắng nõn kia.

"Nhị gia, phu nhân, sao các ngươi lại tới đây?"

"Khụ khụ. . ."

Trên kiệu, Từ Vọng Hiền dáng vẻ bệnh tật ốm yếu.

"Tào Dung, ta nghe bọn hạ nhân nói trong trang xảy ra chuyện, ngươi còn đi tìm quan gia nha môn.

Chuyện khẩn cấp vậy, ngươi cũng không kêu người đến báo ta một tiếng. . .

Hả? !"

Hắn nhìn thấy thi thể trên bàn:

"Chuyện gì. . . Là chuyện gì xảy ra vậy?"

Tào Dung thấy không giấu được nữa, không làm gì khác được bèn đem chuyện mới xảy ra nói lại một lần.

Từ Vọng Hiền nghe xong, sắc mặt vốn tím bầm dần dần chuyển sang trắng bệch:

"Con quỷ này, sao có thể hiện thân hại người rồi?"

Hắn tựa hồ cảm thấy khó tin, quay đầu nhìn Từ Liễu thị cùng Tào Dung:

"Phu nhân, Tào quản gia, chuyện này. . ."

Két. . .

Một cánh cửa nhỏ đẩy ra.

Nha hoàn Tri Thúy bưng chén thuốc nóng hổi tới.

"Bẩm phu nhân, thuốc của Nhị gia được rồi, mời phu nhân ngài. . . Aaaaaa! ! ! !"

Bỗng nhiên nhìn thấy bộ thi thể kia, Tri Thúy hét lên một tiếng, đánh rơi chén thuốc, nước thuốc nóng hổi hầu như bắn hết vào người Từ Vọng Hiền.

Gương mặt Từ Vọng Hiền càng thêm trắng bệch, hai mắt trợn ngược, xỉu luôn tại chỗ.

"Nhị gia!" Tào Dung sợ hãi kêu.

Từ Liễu thị lại không không hề kinh ngạc trước cảnh này, nàng đưa tay đỡ lấy Từ Vọng Hiền, ngón tay dò hơi thở ở mũi, lại sờ mạch tượng trên cổ tay:

"Nhị gia kinh sợ quá độ, tăng xông dẫn đến ngất xỉu.

Tào Dung, ngươi lập tức cho người đem Nhị gia về phòng, để hắn nằm xuống cẩn thận, dùng gối kê hai chân hắn lên 2 tấc, cho hắn uống chút nước ấm.

Minh Đức, ngươi đến Tây Sương dược phòng lấy cây nhân sâm trăm năm đến đây.

Nhanh lên!"

"Dạ phu nhân!"

Tào Dung cùng một người làm khác là Minh Đức, chia nhau đi làm việc.

"Tri Thúy."

Từ Liễu thị nhìn nha hoàn, "Sao ngươi lại bất cẩn như vậy? Thân thể của Nhị gia, ngươi ngày ngày hầu hạ, chẳng lẽ còn không biết sao?"

"Phu nhân, là nô tỳ sai rồi, làm Nhị gia ra nông nỗi này, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết. . ."

Tri Thúy quỳ dưới đất, liên tục tự tát mình mấy cái, nghẹn ngào khóc rống lên.

Mọi người đều nhìn về phía vị phu nhân kia.

"Được rồi."

Từ Liễu thị thán một tiếng, "Ngươi cũng là vì lo cho Nhị gia mới vội vàng vậy. Thi thể này cũng đáng sợ thật, không thể trách ngươi được.

Đứng lên đi."

Nàng để cho người đỡ Tri Thúy qua một bên, rồi cho người làm tìm tấm vải dài, che kín thi thể.

Một nương tử yếu đuối như vầy, gặp loạn không sợ, an bài mọi chuyện thỏa đáng.

Đa phần những nam tử đang đứng chỗ này không thể không ngạc nhiên cái gì.

"Chư vị quan gia, "Từ Liễu thị khẽ cúi người, " Nhị gia bị bệnh tật quấn thân đã lâu nên thân thể trở nên suy yếu. Hiện tại ngài ấy lại bị dọa sợ, thiếp thân không thể không an bài như vậy, xin chư vị lượng thứ.

Nhưng mà, ác quỷ này đột nhiên hiện thân hại người, chư vị nói hiện tại chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"

"Từ phu nhân, " Chu Sùng nhìn chằm chằm vào phần cổ trắng nõn nà của thiếu phụ, "Giết người không phải ác quỷ mà là tiểu tử này."

"Phu nhân, " Triệu Hàn nói, "Người thấy tại hạ giống hung thủ sao?"

Từ Liễu thị cúi đầu:

"Thiếp Thân chẳng qua chỉ là một nữ tử, loại đại sự liên quan đến mạng người như vậy, Nhị gia không có ở đây, thiếp thân cũng không dám tự tiện làm chủ.

Hai vị mới nói, thiếp thân cũng có nghe qua qua, ai nói cũng có chỗ đúng.

Chuyện này. . ."

"Ta có một đề nghị." Triệu Hàn nói.

Từ Liễu thị nói, "Triệu pháp sư mời nói."

"Hắn nói ta là hung thủ, ta nói ta không phải, muốn chứng minh ai đúng ai sai, chỉ có một cách.

Đó chính là tìm ra chứng cớ, chứng minh ai là mới là hung thủ."

"Vậy không biết chứng cớ này, giờ đi tìm như thế nào?" Từ Liễu thị nói.

"Ta sẽ đi tìm. Phu nhân, xin cho ta chút thời gian, ta chắc chắn sẽ đem chứng cớ cùng hung thủ đến chỗ ngài và Từ lý chính trình diện."

"Hừ hừ, " Hứa Thừa Dương nói, "Ngươi muốn mượn cơ hội chuồn phải không?"

Triệu Hàn cười một tiếng nhìn hắn:

"Bây giờ người đáng nghi không chỉ mình ta mà còn có ngươi nữa.

Hai ta nghi ngờ lẫn nhau, đều nói mồm, cũng không có chứng cớ xác thực. Nếu là lúc này ta trốn, vậy khác gì thừa nhận mình là hung thủ.

Ngươi nghĩ ta ngu như ngươi à?"

"Tiện chủng," Chu sùng nói "Ngươi dám lăng mạ Hứa sư đệ!"

"Từ phu nhân, người nói xem có đúng không?" Triệu Hàn nói.

"Chuyện này. . ."

Từ Liễu thị suy tư chốc lát:

"Chư vị, thiếp thân không hiểu đại sự, nhưng mà xem ra trước mắt việc quan trọng nhất là sớm bắt được hung thủ, không để người vô tội bị hại.

Như thế, Nhị gia mới có thể yên lòng, an tâm tĩnh dưỡng.

Cho nên Thiếp Thân cảm thấy, đề nghị của Triệu pháp sư là hợp lý nhất.

Hai vị đại nhân, hai ngài là người đại diện cho nha môn, mời các ngài định đoạt."

Nàng cung kính hướng Tưởng Hoài và Tằng Khiêm nói.

Nhìn ánh mắt tha thiết của mỹ nhân, Tương Hoài em hèm một cái, chắp tay xem như đồng ý.

"Không được, " Chu sùng nói, "Tiểu tử này rõ ràng là đang kéo dài thời gian, lỡ hắn điều tra nửa năm, một năm, thì tính sao bây giờ?"

"Một năm hay nửa năm, theo ngươi nghĩ, các đại nhân có thể đáp ứng không?"

Triệu Hàn giơ ba ngón tay:

"Lúc ở Thượng Khuê có nói, ba ngày là hạn định.

Hôm nay đã là ngày thứ hai, ngày mai sẽ là ngày giỗ sứ giả Cao Xương, cũng là lúc ác quỷ quay lại, hạn chót phá án.

Ta cam đoan, trong ngày mai, đem hung thủ đến cho các ngươi xem. Tìm không ra, Triệu Hàn ta sẽ ở chỗ này, mặc cho các ngươi bắt.

Như vậy là được chứ gì?"

Lời nói của Triệu Hàn rất hợp tình hợp lý.

"Triệu pháp sư nói vậy, thiếp thân cho là rất có lý, không biết ý hai vị đại nhân thế nào?"

Tưởng Hoài không nói gì, coi như công nhận.

Nếu hai vị quan giám sát cùng chủ nhà phu nhân đều lên tiếng, vậy thì màn ‘hỏi tội’ hôm nay không thành công được rồi.

Hứa Thừa Dương hừ một tiếng.

"Cho dù là sớm là muộn, là hôm nay hay ngày mai. . ."

Hắn chỉ thẳng mặt Triệu Hàn:

"Ngươi chết chắc rồi."

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.