Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cấm địa, dừng chân

Phiên bản Dịch · 2037 chữ

(Chính văn chương 34)

Dịch giả: Cọp Vằn

Edit: Tiểu Hy

Duyệt: Long Hoàng

Hứa Thừa Dương đi ra ngoài, Chu Sùng đành đuổi theo, nhưng không cam tâm:

"Hứa sư đệ, tiểu tử họ Triệu này rõ ràng đang xảo ngôn lừa gạt, không thể để cho hắn được như ý. Ta thấy, hay là đợi đến khi không có ai ở cạnh hắn, chúng ta. . .”

Giọng nói của Chu Sùng càng ngày càng nhỏ lại.

Hứa Thừa Dương lạnh lùng gật đầu.

"Tiểu tử," Chu Sùng quay đầu liếc mắt Triệu Hàn, lầm bầm, "Chờ đấy, bản đạo gia sẽ nhanh chóng cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.

Còn cả nàng ta nữa."

Hắn chuyển mắt nhìn theo bóng hình Từ Liễu Thị đi xa, liếm mép:

"Chờ xử lý xong tên tiểu tử kia, bổn đạo gia sẽ hầu hạ nàng thật là chu đáo.”

Hai người vừa đi vừa thì thầm to nhỏ, chẳng mấy chốc đã rời khỏi chỗ này.

Bên trong nhà, Lăng Nhược nhìn về phía thi thể, rồi lại quay ra nhìn thiếu niên áo xanh.

Triệu Hàn quay ra nghịch ngợm nháy mắt với nàng.

Ý tứ có vẻ là đa tạ cô nương đã đứng ra nói giúp ta vài câu.

Lăng Nhược hờ hững xoay người rời đi, Viên Mộc Phong cũng đi theo. Đám người Tưởng đại nhân cùng nha dịch, bọn pháp sư, cũng nhanh chóng tản đi.

Một vài tên pháp sư trước khi rời đi còn hùng hùng hổ hổ để lại một câu "Ta xem mai tên tiểu tử áo xanh sẽ chết thế nào", vừa nói vừa không chớp mắt nhìn bạch y thiếu nữ đứng bên cạnh.

Lạc Vũ Nhi nhìn Triệu Hàn ngẩn cả người.

Khí lạnh chỗ đầu ngón tay nàng giờ mới tiêu tán hết.

Người này, hắn bị sao vậy?

"Triệu pháp sư, " Từ Liễu Thị nói, "Thiếp thân kiến thức hạn hẹp nhưng cũng nhìn ra được ở trong những người đến đây điều tra vụ án, Triệu pháp sư ngài nhất định có phương pháp phá án, cũng là người để ý vụ án nhất."

"Đây chỉ là bổn phận của tại hạ mà thôi, phu nhân chê cười rồi."

Triệu Hàn cười đáp như không có chuyện gì.

"Vậy thì chuyện bắt quỷ, còn chuyện siêu độ ngày mai, trăm sự nhờ Triệu pháp sư ngài rồi."

"Phu nhân yên tâm. Đúng rồi tại hạ còn có một chuyện muốn nhờ phu nhân hỗ trợ."

"Pháp sư xin cứ nói, Thiếp Thân nhất định sẽ cố hết sức."

"Ta muốn nhờ phu nhân, dẫn ta đến hai chỗ."

…….

…….

Trên núi gió thổi xào xạc, cỏ dại khắp nơi.

"Tên kia hẳn là đã đi về hướng này."

Triệu Hàn ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi trước mắt, đó là một ngọn núi nhỏ nằm lọt thỏm so với những ngọn núi cao chót vót ở xung quanh, trên đỉnh núi có một bức tường màu đen khá cao.

Trước mặt bọn họ là một cái bia đá cũ nát, tám chữ cổ màu đỏ hiện lên trước mắt:

"Cấm địa phía trước, thấy bia dừng bước."

Con đường đằng sau tấm bia là một dãy dấu chân người trải dài từ nam đến bắc, một đường hướng lên đỉnh núi.

Lúc trước Triệu Hàn nói, muốn Từ Liễu Thị dẫn đến hai chỗ.

Đầu tiên là chỗ Từ Kế Hiền chôn hài cốt sứ đoàn Cao Xương cùng Thượng Khuê nha dịch.

Chuyện này tiến hành bí mật, ngoại trừ Triệu Hàn cùng Lạc Vũ Nhi bốn người, chỉ có Từ Liễu Thị, Tào Dung cùng Tri Thúy biết.

Mọi người ra ngoài sơn cốc, đi thẳng về hướng tây bắc, đào được một bộ xương trắng ở một nơi hoang tàn vắng vẻ.

Bộ hài cốt chỉ có nửa người dưới, chính là bị vũ khí sắc bén chém thành hai nửa. Vì thời gian chưa qua lâu lắm, y phục bên dưới bộ xương, vẫn còn khá hoàn hảo.

Cách đóng khố và những trang sức còn lại trên thi thể này đúng là quần áo và trang sức của người Tây Vực Cao Xương.

Ở cách đó không xa, mọi người cũng đào được một vài bộ hài cốt khá hoàn chỉnh.

Mấy bộ hài cốt đều mặc quần áo Cao Xương hoặc quần áo nha dịch Đại Đường, người thì gãy tay kẻ lại gãy chân, có thể rõ ràng nhận ra vết tích chém giết ác liệt năm đó.

Nói như vậy, Từ lý chính kể chuyện chém nhầm ở hẻm núi Hắc Xà, là sự thật.

Sứ giả Cao Xương quả nhiên chết ở đầu cốc này.

Triệu Hàn lại quan sát một lượt rồi cùng mọi người đem hài cốt chôn lại. Mọi người cùng nhau tới chỗ thứ hai.

Chỗ thứ hai là hiện trường án mạng, ở cạnh phòng ba người pháp sư kia.

Sau khi cẩn thận kiểm tra bốn phía, Triệu Hàn phát hiện hai dấu chân khác nhau trước cửa nhà xí.

Đối chiếu với dấu giày của thi thể, quả nhiên một dấu chân trong đó chính là của vị pháp sư "nhị sư huynh" kia.

Mọi người lần theo dấu chân, theo tới tận phía đông của gia trang, nơi phát hiện thi thể.

Cho nên có thể khẳng định, tên pháp sư kia tối qua quả thật là đi nhà xí, sau đó chẳng biết tại sao khi hắn đi nhà xí xong thì bị hại chết.

Mà một dấu chân khác to hơn nhiều, hướng về phía bắc gia trang. Mọi người lần theo dấu chân sẽ đến được bia đá này.

"Tào quản gia, tại sao phải đặt cái bia đá ở chỗ này? Đây là nơi nào vậy?”

Triệu Hàn nhìn về phía bức tường cao trên đỉnh núi

Tào Dung khó xử nhìn Từ Liễu Thị.

Từ Liễu Thị cũng hơi nhăn đôi lông mày thanh tú.

"Từ Phu Nhân," Triệu Hàn nói, "Có điều gì không tiện nói sao?"

Từ Liễu Thị thở dài:

"Ác quỷ hại người, mạng người lúc này quan trọng, còn có điều gì không thể nói đây?

Tào quản gia, ngươi nói đi."

Hóa ra mấy năm trước, cái đỉnh núi trước mặt, cũng không phải "cấm địa" gì hết.

Huynh trưởng Từ lý chính - Từ Kế Hiền, tự tay xây một cái tiểu viện ở đó, dùng để nghỉ ngơi hóng mát.

Từ Kế Hiền vô cùng thích tiểu viện kia, thường xuyên cùng chính thất phu nhân Từ Vương Thị đi đến đó. Sau này, Từ Kế Hiền và phu nhân của mình chuyển đồ ở luôn tại đó.

Mấy năm sau, Từ vương Thị bị bệnh mà chết, Từ Kế Hiền đau buồn, càng thường xuyên đến đây.

Về sau, sứ đoàn Cao Xương xuất hiện.

Ngay đêm sứ đoàn bị giết, Từ Kế Hiền sau khi xử lý thi thể, trở về trong trang viên.

Cũng có lẽ là vì mệt nhọc cùng kinh sợ quá độ, hắn đột nhiên cảm thấy thân thể vô cùng khó chịu, liền đem sự vụ trong trang giao phó cho em trai mình là Từ Vọng Hiền.

Còn mình thì, về tiểu viện trên núi điều dưỡng cả đêm.

Thấy bộ dạng huynh trưởng như vậy, Từ Vọng Hiền không khỏi lo âu.

Vì vậy, vào canh tư đêm hôm đó.

Từ Vọng Hiền liền phái Tào Dung lên đỉnh núi, xem có giúp được gì không.

Đêm đó, trời không trăng không sao.

Bốn phía đỉnh núi, so với lúc bình thường u ám hơn nhiều.

Trên đường đi, Tào Dung thấy có chút sợ hãi.

Khi vừa bước đến cửa viện, một tiếng hét thảm bỗng vang lên.

Tào Dung bị dọa giật mình, liền muốn đi vào xem có gì.

Nhưng đúng lúc này, trước mắt chợt vù một cái.

Một cái bóng đen cao cỡ nửa người bình thường, đứng trước cửa viện, trên người có một chút huyết quang chợt lóe lên.

Tào Dung bị dọa sợ đến mức đồ đạc trong tay toàn bộ rơi xuống đất, nát hết.

Khi hắn định thần nhìn lại lần nữa, bóng đen kia đã không thấy đâu.

Tào Dung cố nén sợ hãi, nhìn vào tiểu viện.

Trong viện tối om, đại lão gia Từ Kế Hiền nằm trên nền gạch xanh, mặt đen như than, cả người đều là máu, đã không còn thở.

Chết rồi!

Tào Dung bị dọa sợ tái mặt, liền chạy một mạch về báo cho Từ Vọng Hiền.

Nghe tin này, Từ Vọng Hiền giật mình, khuôn mặt biến sắc, đau đớn vạn phần.

Nhưng nhớ đến huynh trưởng khi còn sống dặn dò, "Nhất định phải giữ bí mật, không được lộ ra ngoài". Hắn không thể làm gì khác hơn là cố nén đau buồn, đem huynh trưởng lặng lẽ an táng.

Bên ngoài thì báo với thôn dân là huynh trưởng bệnh nặng không qua khỏi.

Cũng từ cái đêm đấy.

Mỗi khi đến ngày giỗ sứ giả Cao Xương, trong sân biệt viện sẽ xuất hiện bóng đen của một con quỷ cao cỡ nửa người bay qua bay lại.

Đụng không dám đụng, bắt lại bắt không được.

Bất đắc dĩ, Từ Vọng Hiền dành âm thầm cho người rào cái viện này lại, còn ở dưới chân núi dựng cái bia đá kia, từ nay cấm không cho ai tiến vào.

Hóa ra huynh trưởng Từ lý chính cũng bị Cao Xương ác quỷ hại.

Từ Liễu Thị nói, "Chuyện lão gia bị quỷ hại chết, không tiện lộ ra.

Cho nên, hôm qua Nhị gia mới bảo đại lão gia bị bệnh qua đời, xin Triệu pháp sư đừng trách tội."

"Sao có thể chứ?"

Triệu Hàn nhìn cái gò núi với dấu chân dưới đất:

"Từ Phu Nhân, vị 'Đại sư huynh’ kia mất tích". Nhất định là đã đi lên trên kia.

Mà nơi đó cũng là chỗ lệ quỷ hay qua lại.

Người xem hôm nay có thể phá lệ một lần, để cho chúng ta lên 'cấm địa' kiểm tra được không?"

"Cái này" Từ Liễu Thị có chút do dự.

"Triệu pháp sư, " Tào Dung nói, "Viện kia sở dĩ không cho phép ai đi vào, trừ việc ma quỷ lộng hành ra, thì còn một nguyên nhân khác."

"Nguyên nhân gì?"

"Chỗ đó là mộ đại lão gia cùng đại phu nhân."

Ra vậy, Từ Vương Thị bị bệnh qua đời được Từ Kế Hiền an táng ở trong viện kia.

Sau đó Từ Kế Hiền bị lệ quỷ hại, theo như nguyện vọng của đại huynh, Từ Vọng Hiền cũng đem huynh trưởng chôn cạnh phu nhân.

Ở Tần An thôn, việc quấy rầy nơi người ta an nghỉ bị coi là hành động cực kì ‘bất tường bất hiếu’. (bất tường: điềm xấu)

"Triệu Hàn, " Lạc Vũ Nhi có chút không đành lòng, "Chúng ta đừng làm khó dễ phu nhân, đi xem xét chỗ khác đã."

"Được "

Triệu Hàn khẽ cười, bỗng nhiên đến gần Lạc Vũ Nhi thì thầm:

"Vũ Nhi, vậy chúng ta trước hết đến chỗ khác đi. Chờ tối nay, không có ai thì. . ..."

Triệu Hàn đột nhiên hạ thấp thanh âm, gần như không nghe thấy.

"Tối nay, cái gì cơ?" Lạc Vũ Nhi không nhịn được nói.

Triệu Hàn lại ngẩng đầu lên:

"Từ Phu Nhân, Tào quản gia, làm phiền phiền hai người rồi, chúng ta xin phép đi trước."

Cám ơn xong, trong miệng lại ngâm nga mấy tiếng, Triệu Hàn xoay người hướng về cốc.

Lạc Vũ Nhi không nói gì.

Cái tên này, hắn mới vừa nói, tối nay không có ai, muốn làm gì cơ?

. . .

Ps: Nếu yêu thích bộ truyện xin hãy ủng hộ kim phiếu, like share và để lại bình luận để ủng hộ tình thần cho bọn mình nhé!!!

Cả team vẫn đang cố gắng dịch những chương truyện chất lượng nhất và đăng lên nhanh nhất! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.