Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lai lịch của người nhà họ Từ

Phiên bản Dịch · 2397 chữ

(Chính văn chương 36)

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Tiểu Hy

Duyệt: Long Hoàng

Lạc Vũ Nhi đang buồn bực, Triệu Hàn lại dẫn ba người đi dạo, đi đến một nơi ở trong làng có tên là “Nhàn quán”.

“Nhàn quán” cũng chính là “nơi cờ bạc”.

Vừa nghe thấy nơi như vậy, đôi mắt Khương Vô Cụ liền sáng lên, lôi kéo Triệu Hàn và Tịch Thiên Tứ đi vào trong.

Triệu Hàn vừa đi vừa quay đầu lại nói, nơi này nữ nhi không tiện đi vào, Vũ Nhi muội trở về nằm nghỉ một lát, chờ tin tốt của chúng ta đi há.

Tin tốt?

Tin thắng tiền sao?

Lạc Vũ Nhi cạn lời, đành phải trở về Từ gia trang.

Mà lúc này ở bên trong “Nhàn quán”, số lượng người đông đúc, vô cùng náo nhiệt.

Người dân tụ tập xung quanh một chiếc bàn lớn, đôi mắt của người nào cũng trợn tròn, nhìn chằm chằm vào một người ngồi ở trước bàn.

Khương Vô Cụ lúc này đã vén cả tay áo lên đến vai, lộ ra cánh tay trắng phau phau vẫy múa ở không trung.

Ở phía đối diện, nhà cái là một nam tử có chòm râu, vẻ mặt của hắn vô cùng khẩn trương.

Tay đặt xuống.

Hình dạng của năm quả hạnh nhân, xung quanh là một mảnh gỗ nhỏ có hai màu trắng đen, rơi xuống mặt bàn, sắp thành hình dạng của một đóa hoa Tử La Lan.

Năm mặt đều là ngửa, tất cả đều là màu đen.

“Đồng màu, người chơi lại thắng!!!”

Oà . . . . .

Đám người liền ồ lên khâm phục.

“Lão thiên gia của ta ơi, hai mươi lần rồi đó!”

“Tất cả đều là trúng lớn nhất, là ‘Đồng màu’ a!!!”

Trong tiếng hò hét, sắc mặt của nhà cái đã biến thành màu đen giống y như màu sắc được lật lên vậy.

“A ha ha ha… Đa tạ, đa tạ…”

Khương Vô Cụ cười lớn, ôm lấy tiền đặt cược để đầy ở trên bàn vào trong lòng như bảo bối của mình, đôi mắt híp lại sung sướng hạnh phúc.

“Chú ý hình tượng.” Ở bên cạnh, Triệu Hàn ho khan một tiếng.

Khương Vô Cụ ngồi thẳng người lại một chút, vuốt vuốt cái đầu trọc lóc của mình.

“Trời ạ Hàn lão đệ, ngươi nên nói sớm là có một nơi như vậy mới phải. Như vậy ta đây cần gì phải vất vả đi lang thang khắp nơi chứ. Nhớ năm đó, kỹ thuật đổ nghệ của Khương Vô Cụ ta chính là đi qua sáu thành mười ba phường đều không có địch thủ, ha ha ha…” (Đổ thuật là kĩ thuật cờ bạc)

“Thế sao ngươi còn than vãn nghèo suốt vậy?”

“Chuyện này. . . Chuyện này để đó từ từ lại nói với Hàn lão đệ ngươi, tới đi, lại lần nữa nào. . .”

Khương Vô Cụ lại thúc giục, Triệu Hàn ngồi bắt chéo hai chân trên ghế, mỉm cười ngồi một bên nhìn.

“Tiểu ca, huynh đệ này của ngài thật tài giỏi a. . .”

Ở phía sau đám người, có một giọng nói nhỏ vang lên.

Triệu Hàn quay đầu lại.

Một khuôn mặt gầy gò có chút tiều tụy, nở nụ cười lưu manh:

“Tiểu ca, ngài còn nhớ ta chứ?”

“Ngươi là. . .”

“Ngài đúng là quý nhân hay quên, hôm qua ở trước cửa Từ gia trang, chúng ta chẳng phải đã gặp qua rồi?”

“A, ta nhớ ra rồi. Ngươi là cái người bị phụ thân đuổi đi.”

“. . .Haiz, ngài đừng nhắc đến lão già kia nửa. Ở đây ồn ào quá, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện nhé, ngài thấy thế nào. . .”

Tào Thụy khẽ kéo Triệu Hàn đi đến góc phòng.

“Tiểu ca, ta thấy kỹ thuật lật bài của huynh đệ ngài, thật là tuyệt. Phải công nhận, tay nghề này muốn xưng thiên hạ đệ nhị, thì không ai dám xưng là đệ nhất đâu. . .”

“Lão huynh ngươi có chuyện gì? Nói đi.”

“Người thông minh không phải nói nhiều nha, chưa gì ngươi đã nhận ra rồi. . .”

Tào Thụy cẩn thận nhìn xung quanh nói. “Không dối gạt gì tiểu ca ngài, gần đây ta thật sự là quá túng thiếu.”

Triệu Hàn cười.

Mắc câu rồi.

“Muốn vay tiền hay sao?” Hắn nói.

“Ai da.” Tào Thụy nói. “Ta thiếu một khoản nợ rất lớn, mượn thế nào cho đủ đây?”

“Vậy ngươi muốn bao nhiêu?”

“Tục ngữ câu rất hay, giúp người gánh nước không bằng dạy người đào giếng. Huynh đệ của ngài có kỹ thuật lật bài lợi hại như vậy, ngài xem, có thể dạy ta hai chiêu được không?”

“Ồ, thì ra là vậy. . .”

Triệu Hàn cười, ngón trỏ khẽ lắc lắc, một dáng vẻ chợt hiểu ra.

“Ha ha đúng đúng, chính là vậy, chính là như vậy…”

“Không được.”

“. . .”

Tào Thụy nóng nảy. “Tiểu ca, bây giờ ta đang mắc nợ ngập đầu mất rồi. Nếu lần này lại không trả tiền, nhà cái chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta, ngài xem như là đang làm chuyện tốt cứu ta một mạng đi mà.”

“Ta suy nghĩ lại đã. . . Cũng được, có điều ngươi phải đồng ý với ta một chuyện.”

“Ta nghe theo ngài, chỉ cần ngài không lấy cái mạng nhỏ này của ta, chuyện gì ta cũng có thể đồng ý.”

“Không đến mức đó.” Triệu Hàn nói. “Ta nhớ đêm hôm đó ở trước cửa ngươi vẫn còn lời chưa nói xong, nói chi tiết lại một lần cho ta nghe. Đặc biệt là đoạn Từ lý chính nói dối và người Từ gia kỳ lạ kia.”

Tào Thụy vỗ trán một cái:

“Nhìn xem, suýt chút nữa ta đã quên mất rồi. Vậy thì tốt quá, chuyện này cho dù tiểu ca không hỏi ta, thì ta cũng muốn nói với ngài từ lâu rồi. . .”

Thì ra hơn mười năm trước, trong sơn cốc phồn thịnh này, lại có một cảnh tượng khác.

Trải qua mấy chục năm tích lũy, khi đó trong cốc đã sớm có người ở. Nhưng cũng không biết là nguyên nhân gì, đa số người trong cốc này rất dễ bị nhiễm bệnh, tuổi thọ cũng không cao.

Đồng ruộng thoạt nhìn rất phì nhiêu, nhưng thu hoạch hoa màu thì lại ít hơn rất nhiều so với phía bên ngoài.

Núi rừng ở lân cận rất lớn, nhưng chim chóc ở đây lại gần như không có con nào cả.

Người trong cốc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cuộc sống đó trải qua rất đau khổ, không ít người không chịu đựng được liền chạy ra ngoài.

Chỉ có những người không có nơi nương tựa ở bên ngoài, mới kiên trì ở lại. Dần dần, trong cốc cũng chỉ còn lẻ tẻ một vài nhà ở lại.

Ngay lúc dân làng lo sợ không yên không biết làm gì, thì vào một buổi hoàng hôn, ba con ngựa phong trần mệt mỏi, bỗng nhiên bước vào sơn cốc.

Dẫn ngựa là một đôi phu phụ trẻ gần bốn mươi tuổi, hai con ngựa đằng trước chở một ít hành lý.

Ngồi trên một con ngựa ở phía sau, là hai đứa trẻ một nam một nữ khoảng chừng mười tuổi.

Bốn người phong trần mệt mỏi, trên mặt đầy vẻ mệt nhọc. Dường như bọn họ đã lặn lội rất lâu ở trong núi hoang này.

Đột nhiên có người ngoài tới, dân làng theo bản năng có chút sợ hãi.

Nhưng chậm rãi tiếp xúc, bọn họ phát hiện đôi phu phụ trẻ tuổi này cư xử lễ độ, bình dị gần gũi, bọn họ rất nhanh liền hòa nhập được với người dân trong làng.

Không lâu sau, nam tử thanh niên liền dẫn theo người dân bắt đầu đi khai hoang gieo giống, xây dựng nhà ở.

Dường như hắn am hiểu rất nhiều thứ, những chuyện về nhà cửa của người dân trong làng, đủ loại vấn đề khó khăn, hắn luôn có thể nghĩ cách giải quyết từng chuyện một.

Nói đến cũng thật kỳ quái, từ sau khi đôi vợ chồng trẻ vào cốc, nơi đây phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Người bị bệnh ở trong cốc này dần dần ít đi, nông sản thu hoạch ở ruộng nương càng ngày càng nhiều hơn, các loại chim thú ở núi rừng xung quanh cũng từ từ xuất hiện.

Lại đi qua mười năm, nhà dân trong sơn cốc mọc lên càng ngày càng nhiều. Sơn cốc một mực phát triển không ngừng, bởi vậy mới có bộ dáng như ngày hôm nay.

Tất cả điều này nói lên, những điều này ít đều đều là nhờ vào đôi phu phụ trẻ tuổi kia.

Đặc biệt là vị nam tử thanh niên đó.

“Ngươi nói người này, chính là huynh trưởng của Từ lý chính, Từ Kế Hiền?”

“Tiểu ca lợi hại thật, đoán một lần là trúng ngay. Đúng vậy, cũng bởi vì vậy mà Từ Kế Hiền mới được chọn làm ‘Lý chính’. Nhưng ngươi đoán xem. . .”

Thì ra, tuy rằng Từ Kế Hiền được dân làng ủng hộ, nhưng có một điều, hắn vẫn luôn giữ rất kín.

Đó là về thân thế của hắn.

Mỗi khi có người hỏi đến, Từ Kế Hiền luôn nói, mình chỉ là người đọc sách bình thường mà thôi. Nếu như có người hỏi cặn kẽ hơn, hắn sẽ mỉm cười mà không đáp.

Vả lại chuyện trồng trọt xây nhà lớn như vậy, dù sao cũng cần đến một chút đồ vật mà trong cốc không có.

Mà tất cả những thứ này, đều là do Từ Kế Hiền xuất tiền bạc ra, để người dân trong làng lén lút ra bên ngoài mua về.

Có điều tiêu xài ở đây cũng khá là tốn kém.

Nhưng tiền bạc của hắn lại giống như xài mãi không hết vậy.

Từ gia trang lớn như vậy, cũng là do hắn thiết kế, rồi bỏ tiền ra thuê người dân trong làng đến xây.

“Tiểu ca ngài nghĩ lại xem, nếu chỉ là một tên thư sinh mọt sách, có thể biết được nhiều thứ như vậy, còn có nhiều tiền như thế sao? Ngài không thấy, trong này lộ ra quá nhiều điểm kỳ lạ sao?”

Triệu Hàn nhớ đến lúc Từ Vọng Hiền lấy ra bức tranh thư pháp quý hiếm kia.

“Lão huynh.” Hắn nhìn Tào Thụy. “Theo ta được biết, người tới trong cốc này, đa số đều không muốn nhắc lại chuyện cũ ở bên ngoài.

Từ tiên sinh hắn không muốn nói về thân thế của mình, cũng không có gì là kỳ lạ. Còn về tiền bạc, người ta kiếm ở bên ngoài cũng không có gì lạ mà?”

“Chuyện này. . . cũng đúng, lại nói người bên trong Từ gia này, cũng chỉ có Từ Kế Hiền được xem là một nhân vật đáng nể. Ah không đúng, còn có. . .”

Vẻ mặt Tào Thụy đột nhiên có chút hớn hở:

“Còn có một vị, hắc hắc, nếu so với Từ Kế Hiền, còn tốt hơn trăm ngàn lần đấy… Khụ khụ nói chính sự, nếu so với Từ Kế Hiền, thì đệ đệ Từ Vọng Hiền kia của hắn, chính là một kẻ cặn bã.”

“Sao lại nói thế?”

“Lão cẩu này nhân phẩm kém lại còn keo kiệt, mở miệng ra đều là lời bịa đặt, không phải là thứ tốt đẹp gì.”

“Là vậy sao?”

Triệu Hàn nhìn hắn. “Từ Vọng Hiền này có phải là đứa trẻ nhỏ mà Từ Kế Hiền mang vào cốc năm đó đúng không?”

“Ngài. . . Sao ngài lại biết? Lão cẩu kia nói cho ngài biết sao?”

Triệu Hàn không trả lời hắn. “Ngươi luôn miệng nói, Từ lý chính không phải là người tốt, ngươi có chứng cứ gì không?”

“Lại hỏi chứng cứ… Có! Tiểu ca, họ Từ kia có nói qua với ngài chưa, về chuyện một nhà ba người huynh trưởng Từ Kế Hiền của hắn ta?”

Ánh mắt Triệu Hàn hơi lay động:

“Ba người nào?”

“Từ Kế Hiền, đại phu nhân của hắn, còn có nhi tử của hắn.”

“Từ Kế Hiền có nhi tử?”

“Đúng vậy, hình như là tám chín năm trước, hắn cùng với đại phu nhân sinh ra một đứa con trai ngốc.

Tiểu tử đó mới được vài tuổi đã trèo tường leo cây, tay chân vô cùng lanh lẹ, nhưng đầu óc lại rất đần độn. Lão cẩu Từ Vọng Hiền kia, không nói với ngài sao?”

Hôm qua, Từ lý chính chỉ nhắc tới huynh trưởng Từ Kế Hiền của hắn.

Sáng nay, ở trước khu “Cấm địa”, Tào Dung chỉ nhắc đến vợ cả của Từ Kế Hiền là Từ Vương thị.

Không ai nhắc tới chuyện của đứa con trai cả.

“Con của hắn tên là Từ Doãn Nô. Mấy năm trước, Từ Vương thị nhắm mắt xuôi tay rồi, nghe nói Từ Kế Hiền và đứa con của hắn cả ngày luôn ở một nơi nào bí ẩn nào đó, không đi ra ngoài gặp ai cả.”

“Vậy Từ Doãn Nô đó bây giờ ở đâu?”

“Đã chết rồi.”

“Chết như thế nào?”

“Huynh đệ, ngươi đã hỏi đến điểm quan trọng rồi đó. Tên lý chính dởm chắc chắn đã nói, huynh trưởng Từ Kế Hiền của hắn, phu nhân Từ Vương thị còn có cả đứa con này của Từ Kế Hiền, tất cả đều là chết vì bệnh đúng không? Ta nhổ vào, đều là nói vớ nói vẩn!”

Giọng điệu của Tào Thụy trở nên rất thần bí. “Ta nói cho ngài nghe, bọn họ vốn không phải chết vì bệnh. Mà là bị Từ Vọng Hiền âm thầm giết chết!”

Đôi mắt Triệu Hàn chợt lóe sáng:

“Vô duyên vô cớ, sao Từ lý chính lại muốn thảm hại cả nhà huynh trưởng của hắn?”

“Hừ…”

Tào Thụy nghiến răng, “Lão cẩu kia, còn không phải là vì để ý vào vị trí thôn trưởng và tiền tài của huynh trưởng hắn sao, còn có cả vị kia nửa…”

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.