Linh sa phá trận thuật
(Chính văn chương 42)
Dịch giả: BK
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Dưới bóng đêm, một lối đi dẫn đến hai khoảng sân hiện ra, hai người đang đứng ở cánh cửa dẫn vào trong sân phía trước.
Ở cách mấy trượng, có hai cái mộ phần nhô ra.
Toàn thân tòa mộ bên trái kia được dùng núi đá xây thành, vô cùng tinh xảo.
Trước mộ phần có tòa mộ bia, bởi vì cách rất gần, cho nên thoạt nhìn thì trông rất giống một bóng đen đang đứng sừng sững.
Nhưng tòa mộ bên phải kia lại cực kỳ đơn sơ, chỉ dùng một đống bùn đất vùn lên, cỏ hoang lung lay mọc khắp nơi.
Bốn phía trong viện còn có vài cái hành lang gấp khúc, một cái giếng cổ, vài cọng hoa cỏ, phong cách cực kỳ cổ xưa.
Hai người Triệu Hàn bước vào trong viện.
Phía sau họ, gió đêm bắt đầu nổi lên, cửa viện chậm rãi khép lại.
Phía trên mặt đất lát đá xanh ngoài cửa, một tiếng vang xào xạc khẽ phát ra, dường như có vật gì đó đang kết thành đoàn đội bò ra.
Trong bóng tối, một tầng sương mù dày đặc mờ ảo từ đâu xuất hiện, bay sát mặt đất, chậm rãi lan về phía cửa viện.
Trong viện, Triệu Hàn đang xem xét hai tòa mộ phần, dùng cảm ứng thuật kiểm tra.
Không có yêu khí, cũng không có quỷ khí.
Loại cảm giác nguyên khí rung động trên người lúc ở cửa cũng không tồn tại.
Lạc Vũ nhi đi tới trước tòa mộ bên trái.
"Phu nhân tuy còn trẻ mà thông tuệ, dịu dàng chu đáo, thủ tiết hữu độ, trời sinh Hiếu Đức ...
Vợ cả Vương Trinh chi mộ, Kế Hiền khóc lập."
Lạc Vũ nhi đọc chữ trên bia mộ:
"Đây là phần mộ của Từ đại phu nhân, Từ Vương Thị.
Xem mấy chữ trên tấm bia này, chắc là do Từ Kế Hiền, trượng phu của nàng ta tự tay xây.
Tấm bia mộ này được xây dựng thật là tinh xảo, chữ văn trên bia cũng được viết rất khá, vị Từ đại trang chủ này thật đúng là lợi hại a.
Được rồi, Từ Lý Chính cũng nói qua, Mộ của Từ Kế Hiền cũng ở nơi đây, vậy ở nơi nào chứ? "
"Chỗ này." Triệu Hàn chỉ vào đống bùn bên phải.
“Không thể nào? "
Lạc Vũ nhi nói, "Phần mộ của Từ đại phu nhân được làm tốt như vậy, làm thế nào mà mộ Từ Kế Hiền lại bị làm keo kiệt như thế này, ngay cả một chiếc bia mộ cũng không có?"
Mồ mả là chỗ an nghỉ của người chết, từ trước đến nay vẫn luôn được thế nhân coi trọng chăm sóc.
Chỉ cần là bách tính Đại Đường có dư dả chút tiền, đều sẽ dùng chút đá rắn để làm mộ cho tổ tiên, trước mộ lập bia để tưởng nhớ.
Nếu là loại người nghèo chỉ có thể vùn đất làm mộ, thì cũng sẽ vun thành một ụ đất, lấy tấm ván đẽo thành bia, rồi nhờ người biết chữ, viết tên húy của cha ông lên đấy, để sau này còn tưởng nhớ tổ tiên.
"Tuy rằng Từ Lý chính từng nói qua," Lạc Vũ nhi nói, "Năm đó đại ca hắn đột nhiên qua đời, hắn thì vừa mới tiếp nhận vị trí, cho nên vướng bận nhiều việc bề bộn, chỉ có thể hạ táng qua loa.
Nhưng mà, như thế này cũng quá mức sơ sài rồi chứ?!”
Đây thế nhưng chính là mộ của huynh trưởng của mình đấy."
Triệu Hàn suy nghĩ lại.
Từ Kế Hiền là do Từ Vọng Hiền ngấm ngầm hại chết …
Lời của Tào thụy nói lại vang lên bên tai.
"Dù sao đi nữa, chúng ta vẫn nên vái bọn họ một cái trước đi, dù sao cũng là người đã khuất!... "
Lạc Vũ Nhi chắp hai tay, quay mặt về phía hai tòa mộ phần, cúi người thật sâu:
"Từ trang chủ, Từ phu nhân, xin lỗi vì đã quấy rối ngài hai vị nghỉ ngơi.
Chúng ta mạo muội tới cửa muộn như thế này, thật lòng là vì muốn phá án, cứu các vị hương thân trong thôn cái thôn này.
Còn nữa, ta cũng dám gạt các vị, tự ta cũng có mục đích riêng.
Ta muốn phá vụ án này, xuống núi làm nha môn pháp sư, rồi sau đó đi phá vụ án quỷ ăn đầu người để cứu phụ thân ta vẫn đang bị đổ oan ở trong tù.
Do đó, ta thành khẩn mong các vị thứ lỗi.
Còn nữa, chuyện này từ đầu tới cuối đều là bắt nguồn từ ta.
Nếu như các vị muốn trách tội, thì trách tội một mình ta là được rồi. Triệu Hàn hắn là bị ta nài ép lôi kéo đến thôi, chuyện này không liên quan tới hắn, các vị đừng trách hắn.
Xin cảm tạ hai vị rồi, hy vọng các ngươi trên trời có linh thiêng, sớm được siêu thoát, an tường yên nghĩ mãi mãi..."
Giọng nói của thiếu nữ cất lên trong trẻo, mang đầy vẻ thành khẩn.
Nài ép lôi kéo?
Dường như cũng không sai.
Triệu Hàn cười, cũng làm theo nàng khom người vái một cái thật sâu.
Hai bóng người trẻ tuổi cùng nhau tế bái người đã khuất.
Họ không chút nào phát hiện ra ở phía sau, ngoài cửa chính tiểu viện, tầng sương mù quỷ dị và dày đặc kia đã tràn ra ngập toàn bộ mặt đất, chuẩn bị phá cửa mà vào.
Trong sương mù dày đặc, là tiếng xào xạc càng ngày càng dày đặc, dần dần tụ thành một một âm thanh mơ hồ.
Hi hi ha ha ha...
Hô.
Trong viện, gió đêm thổi một hồi, làm ngọn đuốc tắt đi.
Một chút huyết quang chợt lóe lên ở phía trước cách đó không xa.
Ánh sáng màu đỏ?
Là lệ quỷ sao?!
"Đuổi theo! "
Vừa mới nói xong, bóng dáng Triệu Hàn đã vụt đi về phía trước.
...
...
Ở dưới chân núi, bên trong Từ gia trang, dưới bóng đêm bao trùm, bốn dặm xung quanh không một bóng người.
"Tiện chủng, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi... "
Trên đường nhỏ, Chu Sùng tay ôm vết thương trên người, lảo đảo bước đi:
"Ta đây phải đi nói cho Hứa sư đệ, để hắn khiến ngươi phải chịu thiên đao vạn quả, chém thành muôn mảnh!
Ta còn muốn bắt con nha đầu tiện tỳ của ngươi, đầu tiên là chơi trước mười ngày mười đêm, rồi lại đem bán cho kỹ viện, để cho ngàn người ngủ vạn người nếm..."
Hô.
Gió lạnh đập vào mặt.
Chu Sùng không khỏi sợ run cả người.
Hì hì ha ha...
Trong đêm tối, một thanh âm hư hư ảo ảo cất lên.
"Người nào đó??"
Mới vừa trải qua cảm giác "Tử vong", lại nghe được loại âm thanh kỳ quái này, Chu Sùng mặt mày tái mét rồi.
Không trả lời.
Thanh âm kia càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn.
"Người nào? Nhanh cút xa xa cho ta ... cút ra đây..."
Ân hì hì hi...
Dường như có thứ gì đó ở phía trước, chậm rãi đi ra từ trong bóng tối.
Dưới ánh trăng chiếu xuống, lờ mờ như có thể chứng kiến hình dạng của nó.
Một vẻ kinh ngạc tột độ, từ trên mặt Chu Sùng hiện ra. Hắn trừng lớn hai mắt, miệng há to tựa như cái cái hang lớn màu đen:
"Là... Là ngươi..."
Một làn sương mù quỷ dị dày đặc đột nhiên dâng lên, nuốt trọn cái thân thể run rẩy này!
...
...
Trên ngọn đồi, trong viện.
Đi qua cửa nhỏ, Triệu Hàn mắt sáng như đuốc.
Trước mắt, là lối vào sân sau của tiểu viện.
So với cái trước nhỏ hơn rất nhiều, trong nội viện, có một gốc cây thông già cô tịch đứng một mình ở nơi đó. Phía sau gốc thông già không xa, có một sương phòng nhỏ, nằm tựa vào vách núi.
Trừ nơi đó ra, cả viện đều trống rỗng, trông rất là thê lương.
Chạy đi đâu?
Tay bấm pháp quyết, miệng niệm chút, sử dụng cảm ứng thuật .
"Lệ quỷ đâu rồi?"
Lạc Vũ nhi cũng đuổi theo, "Rõ ràng vừa rồi còn thấy ánh sáng màu đỏ chạy tới bên này mà, làm sao chớp mắt lại không thấy nữa?
Triệu Hàn, ta đi qua bên kia xem xem... "
"Đừng nhúc nhích."
Triệu Hàn dương mắt nhìn cây cây thông già kia:
"Vũ Nhi, muội lập tức chạy ra đằng sau ta, phải cách ta ít nhất hơn ba trượng ”.
Giọng nói thiếu niên áo xanh hết sức nghiêm trọng, khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ bình thường hay đùa giỡn.
Lạc Vũ Nhi lập tức hiểu được.
"Cẩn thận!"
Nàng lui ra ngoài mấy bước.
Triệu Hàn lập tức đưa hai tay lên trước ngực, đan vào nhau, kết tay thành hình cây già mâm :
"Thái thượng tường minh, lục giới huyền hoàng, linh quang tá ngã, động thấu huyền quan.
Linh sa phá trận thuật, lên!"
Dấu tay chỉ một cái.
Một đạo huyền quang vàng óng xoay tròn, từ hai cánh tay tới bàn tay, rồi đến đầu ngón tay, hóa thành một mảnh bão cát bay múa đầy trời, mạnh mẽ đánh tới cây thông già.
Aaaa...
Một âm thanh từ cây thông già truyền ra, giống như tiếng mãnh thú bị múi tên của thợ săn bắn trúng.
Thân cây run rẩy kịch liệt.
Vô số đạo thanh quang kích động, từ các bộ phận trên thân cây sinh ra, trong nháy mắt tạo thành một tầng khiên chắn màu xanh, che chở thân cây.
Khiên chắn cùng với bão cát, một xanh một vàng, đang kịch liệt triền đấu trên thân cây gầy gò. Quang xà loạn vũ, khiến cho tiểu viện u ám bỗng chốc bị chiếu sáng như ban ngày.
Cùng lúc đó, toàn bộ bốn phía quanh sân, một bức tường ánh sáng màu xanh bắt đầu khởi động mà xuất hiện, bảo vệ đem toàn bộ tiểu viện bên trong đó.
Trên mặt Triệu Hàn xẹt qua một vẻ kinh ngạc.
Nhưng trong miệng hắn vẫn không ngừng tụng chú văn.
Huyền quang trên đầu ngón tay không ngừng bay tới phía bão cát vàng óng, giống như là muốn đập vụn vòng bảo hộ màu xanh của cây thông già.
Cây thông già cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, thanh quang trên người cuộn trào mãnh liệt như Hoàng Hà, muốn thôn phệ ngược lại bão cát.
Giằng co một hồi, hai luồng sáng đều ảm đạm rồi chút, cây thông già cũng xuất hiện chút dấu hiệu hư nhược.
Đột nhiên, phần gốc của cây thông già phát ra âm thanh bị xé rách.
Mặt đất đầy bùn sình chậm rãi nứt ra.
Một luồng âm khí màu xanh đậm từ trong cái khe từ từ bay ra ra, muốn đẩy ngã cây thông già. Giống như một loại yêu ma lợi hại, muốn thoát khỏi bảo tháp đang trấn áp nó, rồi xuất thế ở nhân gian.
Cây thông già bỗng nhiên run lên.
Tiếng gió lớn vút qua.
Bốn phía trên vách tường, vô số đạo quang mang từ tầng bảo vể của bức tường ánh sáng phía trên bay ra, lăng không xuyên vào trong người cây thông già, xếp thành một đường ánh sáng vĩ đại , muốn trấn áp âm khí dưới nền đất trở lại.
Thế nhưng luồng âm khí kia cũng rất hung mãnh, không ngừng bành trướng ra.
Đột nhiên, mặt đất bên trong sân phát ra tiếng nứt nẻ. Từng luồng âm khí màu xanh đậm nhao nhao xuất hiện trên mặt đất, sắp sửa tách mặt đất đi ra hoàn toàn.
Phía sau,trên cửa chính trước sân.
Bức tường ánh sáng bảo vệ đã trở nên ảm đạm, suy yếu.
Loai sương mù quỷ dị kia đã hoàn toàn thẩm thấu qua bức tường ánh sáng, giống như xúc tu, xâm nhập vào từ các góc cạnh khe cửa, tiếng cửa nhỏ vang lên ken két, giống như sắp bị nổ bể đến nơi.
. . .
Đăng bởi | gopal__123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 22 |