Bàn mộc tàng Long phục u trận
(Chính văn chương 43)
Dịch giả: BK
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Triệu Hàn đột ngột quay đầu.
Một ánh mắt như đao, xuyên qua màn đêm nhìn về phía cửa chính sân sau.
Thì ra là thế.
Triệu Hàn biến đổi thủ quyết, đưa tay trở lại trước ngực:
"Thu!"
Bão cát màu vàng bỗng nhiên run lên, hóa thành các điểm nhỏ lốm đốm, rồi từ từ phiêu tán.
Gàoooo...
Không bị bão cát áp chế, cây thông già bỗng nhiên xuất hiện một tiếng gào thét thật dài.
Cành cây gầy nhom mở ra, dường như xòe ra hơn mười cánh tay, vươn ra giữa không trung.
Bốn góc tiểu viện là bốn cây cột trông rất tầm thường, đột nhiên xuất hiện tia sáng chói mắt. Trong ánh sáng, bốn vị thiên thần giống như mơ hồ hiện lên, gương mặt đầy vẻ hung dữ, đáng sợ.
Dưới gốc cây, bốn nhánh rễ to dài mấy trượng, cuộn lại quanh co, phá nát mặt đất đâm ra ngoài.
Lấy cây thông già làm trung tâm, bốn cây cột ở bốn góc đứng liên tiếp, giống như bốn cái mâm cù ngọa long, đem toàn bộ đất đai bên trong sân, kìm lại phía dưới long trảo.
Lúc bấy giờ, thân cây, rễ cây, mặt đất, tường viện, thanh quang phát sáng!
Hô!
Gió lớn bắt đầu nổi lên, thổi khắp bầu trời, hoàn toàn mơ hồ không rõ.
Chỗ rễ cây, âm khí màu xanh đậm khẽ kêu rên một tiếng, dường như rất không cam lòng bị ép đến trong lòng đất, tan biến không còn dấu tích.
Cũng ngay lúc đó, Triệu Hàn bay vút ra bên ngoài cửa chính viện nhỏ phía trước.
Lúc này trên cửa chính, bức tường ánh sáng bảo vệ bị suy yếu nay đã khôi phục vẻ sáng sủa. Có vẻ loại sương mù quỷ dị kia cũng gặp trở ngại, ngưng trệ không tiến lên.
Triệu hàn càng ngày càng gần.
Ân hì hì hi...
Tiếng cười quái dị ra, quỷ sắc sương mù dày đặc run lên, tan biến.
Phốc!
Triệu hàn đá cửa sân ra, chạy ra khu mặt đất lát đá xanh bên ngoài viện.
Trước mắt, thi thể tráng niên pháp sư vẫn còn nằm đấy, bốn phía đen kịt một màu không có tiếng động.
Cách đó khoảng mấy trượng, có một cái bóng lóe lên lướt qua miếu, trốn vào chân núi trong màn đêm.
Trên nguời bóng người kia, tựa hồ như có lớp vỏ bọc, lúc lên lúc xuống.
Triệu hàn không có đuổi kịp, ánh mắt nhanh chóng quét nhìn kiểm tra bốn phía xung quanh.
Không có gì cả.
Loại sương mù quỷ quái này cứ như yêu khí, lại biến mất vô tung.
Thân thủ thật nhanh.
"Là lệ quỷ sao? "
Phía sau, Lạc Vũ Nhi chạy như bay đến.
Triệu Hàn thu lại thuật cảm ứng, ánh mắt ngưng trọng:
"Trở về rồi nói tiếp. "
...
...
Bên trong tiểu viện, bụi bậm lắng xuống.
Thanh quang chói mắt, rễ cây như rồng, đã toàn bộ biến mất, bốn cây cột ở góc cũng khôi phục dáng dấp ban đầu.
Dưới bóng đêm, chỉ còn lại có cây thông già cô độc kia, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Chỉ là trên cây tất cả lá cây đều rụng xuống, biến thành lá khô vàng phủ đầy mặt đất.
"Ngươi vừa rồi" Lạc Vũ Nhi nói, "Là đang thi triển pháp thuật để tìm lệ quỷ phải không?"
"Đúng vậy.
Nhưng ta sai rồi.
Vũ Nhi, ngươi còn nhớ rõ sáng nay lúc trở lại từ Xà Nha ải, ngươi có hỏi ta một vấn đề không? "
"Ta hỏi ngươi, 'Âm vỹ' cùng 'Âm tâm' của Trất Âm Chi địa ở nơi nào. "
Lạc Vũ Nhi nhấp nháy đôi mắt sáng, nhìn xung quanh một chút:
"Ngươi đã nói, đầu đuôi đối lập nhau, Âm thủ ở nam, Âm vỹ thì ở bắc. Mà sân của Phù Vân trai , vừa khéo lại ở phía bắc sơn khâu.
Cho nên, nơi này chính là 'Âm vỹ'!"
Vừa rồi, ở chỗ tiểu viện phía trước.
Hai người Triệu Hàn đồng thời thấy được bóng đen cùng với huyết quang kia, liền đuổi theo rồi tiến vào rồi cái tiểu viện thứ hai này.
Triệu Hàn lập tức vận thuật cảm ứng, nhưng lại không hề phát hiện ra bất cứ khí độ của yêu quỷ nào, đang cảm thấy kỳ quái.
Bỗng nhiên, một tia âm khí hơi yếu, từ rễ cây thông già truyền ra.
Âm khí, là căn nguyên của quỷ khí.
Triệu Hàn lập tức gia tăng pháp lực, lại cảm ứng thêm.
Hắn phát hiện, trên thân cây thông già này, dường như đang tồn tại một loại nguyên khí, dùng để phong ấn một lượng lớn âm khí .
Để tránh lệ quỷ lần nữa nhân cơ hội chạy trốn, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức vận khởi "Linh sa phá trận thuật ", muốn phá vỡ luồng nguyên khí dùng để phong ấn kia, rồi cẩn thận kiểm tra luồng âm khí bị phong ấn này có phải là lệ quỷ hay không.
Nhưng thanh quang nguyên khí trên thân cây thông già lập tức đại thịnh, cùng pháp thuật của hắn đối kháng.
Triệu Hàn lúc này mới đột nhiên phát hiện, đây không phải là pháp thuật ẩn dấu tên lệ quỷ.
Cái này thực ra lại là một cái pháp trận trấn tà.
Hắn nhất thời cũng nhớ tới lúc gặp "Âm thủ" .
Lại nghĩ tới đây là nơi ở lúc còn sống của Từ Kế Hiền, hắn nhanh chóng hiểu rõ, đây rốt cuộc là nơi nào.
Đúng lúc này, chỗ bên ngoài cửa chính, có một làn sương mù quỷ dị ẩn trong khói đen muốn xâm nhập, trong sương mù yêu khí nồng nặc, Triệu Hàn cũng mơ hồ cảm ứng được.
Hắn lập tức liền hiểu tất cả, lập tức đem phá trận thuật thu hồi.
Vì vậy mới có một màn phía sau.
"Loại yêu khí ở ngoài cửa này, chính là cỗ yêu khí biến mất trên người 'Đại sư huynh' "
Triệu Hàn dương mắt nhìn cây thông già trước mắt cùng tiểu viện:
"Trận pháp này là một đạo pháp trấn Tà đại trận, tên gọi 'Bàn Mộc Long tàng phục u trận'. "
Lấy cây thông già làm trung tâm, bốn thần trụ làm trận nhãn, bốn bức tường cao làm ranh giới, lúc lặng thì như núi non sừng sững, lúc di chuyển thì như ngọa long rời núi.
Giống hệt với "Âm thủ" pháp trận, cái này trận đương nhiên cũng là do Từ Kế Hiền bố trí, dùng để trấn áp âm khí ở "Âm vỹ " này rồi.
Vừa rồi, lúc Triệu Hàn dùng pháp thuật trùng kích vào, pháp trận đã yếu bớt khá nhiều. Luồng âm khí dưới lòng đất bị trấn áp đã lâu lập tức trồi lên, muốn nhanh chóng nhân cơ hội thoát ra.
Vì để đem âm khí trấn áp trở về dưới nền đất, pháp trận tự động thúc giục bức tường ánh sáng bảo vệ ở bốn phía, rồi hấp thu nguyên khí từ đó để trấn áp âm khí.
"Cao cấp trấn tà pháp trận, chắc chắn bốn phía pháp trận sẽ hình thành 'Trận giới', cũng chính là bức tường thanh quang kia, để ngừa yêu tà xâm nhập.
Nhưng nó cũng sẽ không làm tổn thương đến người bình thường.
Vừa rồi lúc vào cửa, ta cảm giác được một luồng nguyên khí rung động, đó chính là do trận giới cảm ứng kiểm tra xem trên người của chúng ta có yêu khí, quỷ khí hay không.
Có cái trận giới này tọa trân, loại yêu quái kia vào không được cái nhà này.
Nhưng mới vừa rồi lúc trận giới bị ta tấn công nên suy yếu, nó liền muốn nhân cơ hội xông vào.
Nhưng may mắn bị ta phát hiện, ta đã lập tức thu phá trận thuật. Cái pháp trận này không bị pháp thuật của ta áp chế, trong nháy mắt trọng chấn huyền hoàng, đem âm khí trấn áp trở về dưới nền đất.
Cổ vụ yêu quái ở ngoài cửa thấy không vào được, liền lập tức bỏ chạy mất. "
"Nói như vậy," Lạc Vũ nhi nói, "Cái tên cổ vụ yêu quái này dường như sớm đã biết chúng ta muốn tới nơi này trong đêm, còn biết chúng ta có khả năng sẽ phá hư pháp trận.
Cho nên mới trốn ở gần đây, chờ đợi cơ hội phá cửa tiến vào, đúng không? "
Triệu Hàn gật đầu.
"Là ai mà lại biết rõ ràng hành tung của chúng ta như vậy?
Có lẽ nào là Hứa Thừa Dương?
Là do Chu Sùng trở về nói chúng ta đến nơi này, cho nên hắn cũng đi theo?
Nhưng cũng không đúng.
Cổ vụ yêu quái ở phía bên ngoài viện, nhưng chúng ta rõ ràng đã thấy bóng dáng của cao Xương lệ quỷ ở trong nhà này.
Như vậy, tên pháp sư ở cửa kia là do ai giết? Còn có cái bàn kia thì là như nào? "
"Vậy thì đúng rồi. "
Triệu hàn nói, "Vì sao tối hôm qua lúc canh ba, ở cùng một thời điểm, hung thủ có thể đồng thời xuất hiện ở xà nha ải và bên trong trang.
Vì sao trong miếu này và bên ngoài miếu, cổ vụ yêu quái với lệ quỷ, cũng đồng thời hiện thân?"
"Có hai cái hung thủ? ! "
Lạc Vũ Nhi có chút ngạc nhiên.
"Đầu tiên," Triệu Hàn nói, "Chúng ta vẫn cho rằng, hung thủ chỉ có một, chính là một trong hai kẻ là Hứa Thừa Dương hoặc cao Xương lệ quỷ.
Nhưng chúng ta vẫn bỏ quên một điều, hai ngày trước Hứa Thừa Dương mới cùng chúng ta đến cốc này.
Nhìn lại quá khứ trong ba năm này, trong cốc này đã có rất nhiều người bị mất tích. Khi đó Hứa Thừa Dương còn chưa tới đây thì làm sao hắn có thể hại người được?"
"Cho nên, " Lạc Vũ nhi gật đầu, "Hung thủ hại người suốt ba năm qua ở trong cốc này chính là cao Xương lệ quỷ.
Còn kẻ giết hai tên pháp sư trong hai ngày này lại là Hứa Thừa Dương?"
"Cái này cũng có thể giải thích vì sao ba năm qua, tất cả thôn dân bị hại đều đã mất tích, nhưng 2 tên pháp sư chết trong hai ngày này thì thi thể lại còn đó.
Nguyên nhân bởi vì kẻ giết chết bọn họ căn bản không phải cùng một cái hung thủ."
Triệu Hàn nói tiếp, "Vì vậy, đáp án cho nghi vấn của chúng ta ngày hôm qua cũng đã có chút thông suốt rồi.
Tối hôm qua, thứ mà chúng ta nhìn thấy ở Xà Nha ải đích thật là cao Xương lệ quỷ. Mà đồng thời hung thủ giết người ở thôn trang lại chính là Hứa Thừa Dương."
"Bọn họ đồng loạt xuất hiện liên tục hai đêm hôm qua và hôm nay. Lẽ nào bọn họ là đồng bọn? "
"Cũng không phải là không có khả năng.
Giả sử, lệ quỷ thực sự đang gá trên người của Từ Lý chính, thì khi Từ Lý chính nói muốn 'Mời pháp sư tới bắt quỷ', thì đó chính là lời nói dối lớn rồi.
Thân làm lệ quỷ, tất nhiên hắn chỉ muốn tìm đủ cách làm sao tiêu diệt những pháp sư diệt quỷ như chúng ta.
Nhưng Hứa Thừa Dương cũng muốn xuống tay với ta.
Nếu như vậy, chẳng phải hai người bọn hắn đã có động cơ để liên thủ ngầm rồi đúng không? "
"Nhưng Hứa Thừa Dương chỉ sau khi vào cốc mới quen biết Từ Lý Chính, nói bọn họ liên thủ nhanh như vậy thì cũng có chút không đúng !? "
Lạc Vũ Nhi suy tính:
"Hơn nữa, nếu như cổ vụ yêu quái chính là Hứa Thừa Dương, vậy chắc chắn hắn mai phục tại nơi này là muốn đối phó với chúng ta.
Nhưng vừa nãy chúng ta lúc lên núi, hắn cũng không hề xuất thủ.
Ngược lại hắn chờ chúng ta vào sân, rồi vào trong pháp trận ở nơi này, nếu hắn vừa muốn phá trận vừa muốn đến giết người, cái này rất phiền phức nha?
Người này tuy là vô sỉ nhưng cũng không có ngu như vậy a.
Mặt khác, lệ quỷ kia lại tới làm gì?
Chẳng lẻ là vì muốn làm cho chúng ta bị phân tâm để che giấu cho Hứa Thừa Dương?
Nhưng nó dẫn chúng ta vào trong pháp trận này, chẳng phải là đang cản trở Hứa Thừa Dương hay sao?"
"Hỏi rất hay.
Cho nên, có phải là có hai tên hung thủ thật hay không, hiện nay cũng chỉ có thể suy đoán thôi.
Cũng chính vì vậy, vừa rồi ta xông ra là muốn tận mắt nhìn chủ nhân của cổ vụ yêu quái ở ngoài cửa có phải là Hứa Thừa Dương hay không. "
"Vậy ngươi thấy cái gì? "
"Bên trong cổ vụ yêu quái có một cái bóng giống người, bỗng chốc bỏ chạy."
"Là Hứa Thừa Dương sao? "
"Chạy nhanh quá nên không thấy rõ. "
"Vậy sao không đuổi theo? "
"Chạy nhanh quá. "
"... "
"Ta không đuổi theo, bởi vì còn có một nguyên nhân khác.
Đừng quên, ngoại trừ chủ nhân của cổ vụ yêu quái bên ngoài, trong nhà này còn có một tên hung thủ khác đang ẩn trốn.
Nếu như đuổi theo, bên kia đuổi không kịp, bên này lại để sổng cho tên này chạy, chẳng phải hỏng cả hai bên không? "
Triệu Hàn vẫn nhìn bốn phía.
Trong tiểu viện, một mảnh u ám đen kịt.
Đúng vậy.
Bóng đen lệ quỷ lúc nãy vừa mới biến mất ở trong nhà này.
Thời gian ngắn ngủi như vậy, nó nhất định không thể chạy xa. Nói không chừng, nó đang trốn ở góc nào đấy trong viện này.
Triệu Hàn nhìn về phía sau cây thông già.
Dưới vách núi đá, nơi đó có một sương phòng nhỏ tối om om.
. . .
Đăng bởi | gopal__123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 23 |