Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết thư

Phiên bản Dịch · 2941 chữ

(Chính văn chương 44)

Dịch giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Ngọn đuốc sáng lên.

Trong màn đêm, hiện ra trước mắt là một sương phòng bình thường.

Nơi này chỉ có một bộ bàn ghế, bốn phía xung quanh là tường cao, ở giữa bày một chiếc giường bằng gỗ Tử Đàn, trông tuy đơn giản mà lại độc đáo.

Không có lệ quỷ, cũng không có huyết quang, không có gì cả.

Bên ngoài đều đã được kiểm tra qua, có thể nói sương phòng này là nơi cuối cùng để ẩn thân ở trong cái miếu này.

Vậy tên lệ quỷ, hoặc là ‘người bị quỷ ám’ kia, rốt cuộc đã chạy đi đâu?

Hai người Triệu Hàn bắt đầu lục soát khắp sương phòng.

Lạc Vũ Nhi đi đến bên cạnh chiếc bàn dài.

Chiếc bàn được làm bởi Dương Mộc, độ dài đạt chuẩn, trên bàn có một ít thư họa.

Sách gồm 5 quyển, thi thư lễ dịch xuân thu.

Tranh chỉ có một bức, cao sơn lưu thủy cầm sư.

Bụi phủ kín trên bàn, tích một tầng dày, giống như đã lâu không ai động đến.

Tranh này được vẽ thật đẹp!

Thầm khen ngợi trong lòng, Lạc Vũ Nhi tiện thể nhìn xuống dưới bàn.

Trên mặt đầy phủ đầy bụi, dưới chân bàn như có vật nhỏ gì đó, nhìn không rõ.

Lạc Vũ Nhi cúi xuống ngồi xổm quan sát.

Dưới ánh lửa mong manh, một màu đỏ tươi như máu bỗng đập vào mắt nàng.

“Nơi này có thứ gì đó.”

Thân ảnh chớp động, Triệu Hàn nhanh chóng đến gần, ánh lửa chiếu sáng rõ ràng hơn rất nhiều.

“Cẩn thận, trên mặt nó hình như có cái gì đó …”

“Là một tờ giấy. ”

Triệu Hàn nhặt thứ đồ vật đó lên, cẩn thận nhìn trái nhìn phải.

“Triệu Hàn! Chưa biết vật này như thế nào, cũng không biết có nguy hiểm hay không mà ngươi đã tự tiện cầm xem rồi hả?”

“Cầm lên nhìn một cái là rõ ràng cả mà.”

“ … Thôi được, nhưng vừa rồi ta rõ ràng đã thấy mặt trên có chút màu huyết

quang, giống hệt với huyết quang trên người lệ quỷ.”

“Không phải là huyết quang,

Mà là máu.”

Triệu Hàn đưa thứ đang cầm cho Vũ Nhi xem.

Một tờ giấy vàng khô cứng, giống như là bị xé xuống từ quyển sách nào đó. Có lẽ là do thời gian quá lâu, tờ giấy trở nên giòn khô, dường như chỉ cần hơi dùng sức là nó lập tức bị niết thành mảnh nhỏ.

Trên tờ giấy toàn là bụi, chỉ lấm tấm vài vết màu đỏ.

“Dấu ngón tay.” Lạc Vũ Nhi nói.

“Có lẽ là dấu ngón tay dính máu. Hẳn là lúc kéo rách tờ giấy này, người đó đã bị thương rất nặng.”

Triệu Hàn lật mặt trái tờ giấy lên.

Dưới ánh lửa mập mờ, những hàng chữ lớn viết bằng máu tươi lạnh lùng hiện lên trước mắt hai người:

“Đêm đó tiễn người Nhung xuống núi, vốn định lúc đó sẽ kết thúc việc này, nhiều năm vất vả cực nhọc, người sơn dã chúng ta chỉ muốn tìm kế sinh nhai, may mắn vẫn tồn tại được.

Nào ngờ đâu tai họa từ đâu ập xuống, giết chóc loạn lạc, chúng ta thực sự không biết đi đâu về đâu.

Nay ta bị trọng thương, tự biết bản thân sống không còn được bao lâu.

Nhưng mạng ta chỉ là chuyện nhỏ, an nguy người dân mới là chuyện lớn.

Ta cố giữ lại chút hơi tàn, lưu lại bức huyết thư này, đem đầu đuôi mọi chuyện kể rõ, hy vọng có thể trình lên …. để chư vị đại nhân phía trên minh giám.

Chỉ có như thế mới có thể kể rõ đầu đuôi sự việc đã xảy ra này, thật sự là hương dân trong thôn không hề liên quan gì cả, mọi người trong Tần an thôn chúng ta hoàn toàn vô tội.

Đây quả thật là vụ quỷ án thế gian hiếm thấy…”

Viết đến đây, lời văn đột nhiên dừng lại.

Chữ viết bằng máu xiêu xiêu vẹo vẹo, có lẽ lúc viết tay người kia không giữ vững được. Nhưng từng nét bút kiểu chữ vẫn có thể hiện đầy đủ ý tứ.

Lạc Vũ Nhi lâm vào trầm tư.

“Bức thư này hẳn là do lúc đó Từ Kế Hiền đấu pháp với lệ quỷ đấu để bị thương, rồi trở lại nơi này để viết đi.”

Triệu Hàn không trả lời.

Hắn cẩn thận nhìn kỹ từng chi tiết trên bức huyết thư, lẩm nhẩm đọc từng chữ trên đó.

Trong tiểu viện này chỉ có duy nhất gian phòng ngủ này, vậy không thể nghi ngờ rằng đây chính là sương phòng năm đó của Từ Kế Hiền.

Tuy rằng bức huyết thư này không được người viết ký tên, nhưng nó vốn nằm trong căn phòng này, nét chữ phía trên lại tương tự với nét chữ trong bài thơ được đề vào bức tranh trên bàn.

Nội dung bên trong vừa khéo lại ăn khớp với những gì chúng ta dự đoán.

Cho nên, Vũ Nhi nói không sai.

Người viết bức huyết thư này, không ai khác ngoài Từ Kế Hiền.

Đêm đó đưa người Nhung rời núi, tai vạ bất ngờ ập tới, giết chóc loạn lạc, hắn thân mạng trọng thương, sự tình nguy cấp.

Từ đó xem ra, cả Từ Vọng Hiền và Tào Dung đều không nói dối.

Đêm đó đoàn sứ giả Cao Xương rời núi, quả thực đã xảy ra một trận chém giết. Mà ngay cả chính bản thân Từ Kế Hiền trong đêm đó kịch chiến với Lệ quỷ thất bại, trọng thương mà chết.

Nếu thực sự như vậy, thì lại xuất hiện một nghi vấn lớn.

Từ lúc Cao Xương sứ giả chết đi đến lúc lệ quỷ hại người chỉ vỏn vẹn có mấy canh giờ, vậy tên lệ quỷ này sinh ra kiểu gì?

Chẳng lẽ xuất hiện kinh thiên dị biến gì?

Tên lệ quỷ này chắc chắn đã đoạt xác một người thôn dân nào đó.

Mà trước mắt thì Từ Vọng Hiền là kẻ khả nghi nhất.

Nhưng nó chỉ cao cỡ nửa người bình thường, mà trong thôn này lại chẳng có ai lùn như thế, Từ Vọng Hiền lại càng không.

Ba năm qua, tên lệ quỷ nại đã hại vô số thôn dân, chưa bao giờ để lại thi thể.

Nhưng mấy ngày qua, nó liên tục 3 lần xuất hiện trước mặt chúng ta, rồi biến mất một cách ly kỳ, lại không hề xuất thủ hại người.

Ngoại trừ mấy điểm huyết quang trên người nó ra thì không hề phát hiện một tia quỷ khí nào phát ra.

Rốt cuộc con lệ quỷ này là như nào? Nó đến tột cùng có bám vào thân người Từ Lý Chính hay không?

Còn nữa, căn cứ vào đầu mối trước mắt, rất có thể hai tên pháp sư vừa mới chết kia là do con Yêu Vụ kia sát hại.

Nếu thế thì chủ nhân của Yêu Vụ kia lẽ nào thực sự là Hứa Thừa Dương?

Vũ Nhi nói không sai.

Nếu nghi ngờ hung thủ là Từ Lý Chính và Hứa Thừa Dương, thì việc hai người này đồng ý hợp tác nhanh như vậy là không hợp lý.

Vậy tại sao bọn chúng lại đồng loạt xuất hiện liên tục vào đêm hôm qua và hôm nay?

Lẽ nào ta đã bất cẩn bỏ qua một đầu mối quan trọng nào đó trong chuyện này hay sao?

“Nhìn phong thư này” Lạc Vũ Nhi nói, “Từ Kế Hiền viết phong thư này hẳn là muốn để cho vị nha môn đại nhân nào đó đọc được.

Vậy chắc chắn là người của nha môn huyện Thượng Khuê.

“Một vụ quỷ án lỳ kỳ, hiếm thấy trên đời.”

Cái này cũng chính là đang nói đến “Vụ án Thực Nhân Cốc.”

Triệu Hàn gật đầu, “Vị Từ Kế Hiền lúc đó hẳn đã đoán trước được, bên phía quan phủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện của sứ đoàn Cao Xương , sau này chắc chắn sẽ tiếp tục gửi người tới điều tra.

Cho nên hắn mới viết bức Huyết thư này, để cho người của nha môn hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, không để các hương thân trong cốc chịu oan uổng.”

“Nhưng chẳng phải Từ Kế Hiền đã đem mọi chuyện xảy ra nói hết với đệ đệ ông ta là Từ Vọng Hiền rồi à?

Để Từ Lý chính đến thuật lại với nha môn là được rồi, cần gì phải viết Huyết Thư nữa? ”

“Điểm mấu chốt đây rồi.”

Triệu Hàn nói, “Từ Lý chính từng nói, năm đó ông ta đã tự mình chôn cất mai táng đại ca mình, vậy bức Huyết thư này ông ta hẳn phải sớm thấy rồi mới đúng.

Đây là di vật và vật chứng cực kỳ quan trọng, muốn có còn không được, Từ lý chính sao lại có thể tùy tiện bỏ chỗ này? ”

Lạc Vũ Nhi nghĩ mãi không ra.

“Vũ Nhi người để ý xem, mặt này phía sau hai chữ “Giao cho”, rõ ràng vẫn còn hai chữ nữa, nhưng lại rất mờ nhạt, giống như bị ai đó dùng nước xóa đi.”

Lạc Vũ Nhi gật đầu nói, “Đây chắc là tên người, ‘Thượng trình vị nào đó’, như vậy mới hợp lý.”

“Nói vậy, “vị nào đó” ở đây là ai? ”

Triệu Hàn nói, “Huyết thư quan trọng như vậy, Từ Kế Hiến muốn giao cho ai đem trình lên nha môn đây?”

“Dĩ nhiên là đệ đệ ông ta, Từ Vọng Hiền rồi. Ngay cả Tần An thôn cũng giao phó cho hắn, thư này không giao cho hắn thì giao cho ai?”

“Vậy tại sao sau đó Từ Kế Hiện lại phải xóa tên của đệ đệ ông ta ?

Còn nữa, tại sao Từ Vọng Hiền lại không lấy bức thư này đi ?”

Lạc Vũ Nhi suy nghĩ:

“Trừ khi sau đó Từ Kế Hiền phát hiện đệ đệ ông ta có gì đó không đúng, nên mới không đem bức thư này giao cho hắn.”

“Hoặc có khi, lúc đấu với lệ quỷ, ông ta đột nhiên phát hiện con lệ quỷ kia đã nhập vào người đệ đệ mình.”

Lạc Vũ Nhi kinh ngạc.

Quỷ triền thân.

“Nếu quả thực là thế,” Triệu Hàn nói, “Vậy mục đích tối nay lệ quỷ vào sân đã rõ ràng.

Nó sợ Từ Kế Hiền lưu lại manh mối gì giúp chúng ta điều tra ra chân tướng vụ việc, cho nên muốn tới lấy hết bằng chứng. Hơn nữa xem ra nó đã đắc thủ.”

Hắn chỉ tay vào tờ giấy:

“‘Muốn đem đầu đuôi sự việc nói rõ ràng cụ thể.’

Nhưng tờ giấy này chỉ có vẻn vẹn vài dòng, vậy mấy dòng ghi lại đầu đuôi làm rõ vụ án này đi đâu rồi?

Lạc Vũ Nhi nhìn tờ giấy kia mấy lần, rồi lật nhanh cuốn “Xuân Thu” ở trên bàn.

“Tìm thấy rồi.”

Trong tay nàng là một quyển ‘Xuân Thu Công Dương Truyện - Văn Công’, bên trong đã bị xé mất hai trang.

Xem ra giấy mà Từ Kế Hiền dùng để viết thư là lấy từ cuốn này.

Hai trang bị xé, nhưng ở đây chỉ có một tờ.

“Từ Kế Hiền quả nhiên vẫn còn viết một tờ nữa,” Lạc Vũ Nhi nói, “Xem ra là bị lấy đi rồi. Thật đáng tiếc, nói không chừng trên tờ kia có viết toàn bộ chân tướng vụ án này đó.”

Triệu Hàn nhìn tờ giấy kia.

Dựa vào đó để suy đoán, có lẽ một trang khác của bức thư này vừa nãy đã bị lệ quỷ xông vào cướp đi mất.”

Nhưng Phù Vân Trai này có “Trận giới” bảo vệ, ngay cả Vụ Yêu cũng không thể vào được.Con lệ quỷ này cũng là vật tà ma, thế tại sao nó lại vào được ?

Nếu nói nó dựa vào quỷ lực mạnh mẽ để xông vào.

Vậy nó có thể sớm làm vậy, cớ sao phải đợi đến đêm nay mới đến lấy đi ‘Vật chứng’ quan trọng này ? Mà sao lại không lấy hết toàn bộ đi, còn để lại 1 tờ làm gì ?

Hắn liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh.

“Cứ cho là nó lấy được rồi đi, nhưng mà nó có thể thoát được sao ?”

“Đúng”

Lạc Vũ Nhi nói, “ Tên Quỷ Triền Thân kia nhất định vẫn còn đang ở đây, mau lục soát!”

Hai người lục qua lục lại, nhưng lục tung cả sương phòng vẫn không thấy một chút bóng dáng của tên kia.

“Không đúng …”

Triêu Hàn nhìn xung quanh, tiện ngồi xuống trên giường.

Một cảm giác lồi lõm truyền đến dưới mông.

Ánh đuốc lập tức chiếu đến.

Gỗ tử đàn sập xuống, lộ ra mùi thơm, để lộ ra một bức tranh kỳ quái, phía trên vẽ ra hai thứ gì đó.

Vật bên trái có vẻ là một thân cây, trên cây treo bảy quả rất rất lớn, dài giống như lông.

Vật bên phải lại giống người, có đầu có chân, đôi tay quơ quơ như đang chơi cùng cái cây.

Nhìn nét vẽ bức tranh, có vẻ là dùng đá để vẽ lại, nét bút cực kỳ đơn sơ.

“Đây cũng là do Từ Kế Hiền vẽ ?” Lạc Vũ Nhi hỏi.

“Không giống.” Triệu Hàn lắc đầu.

"Nhìn xem, tranh sơn thủy trên bàn được vẽ rất tốt. Nhưng bức này trông vẽ cẩu thả như thế, coi như là một đứa trẻ nhỏ mới học vẽ cũng có thể làm tốt hơn.

Triệu Hàn suy nghĩ lại.

Đêm nay ở Phù Vân Trai này, thực sự là liên tục gặp chuyện kỳ lạ.

Từ thi thể, rồi Vụ yêu, pháp trận, Âm vỹ, huyết thư, lệ quỷ...

Bây giờ lại đến một cái "Manh mối " cổ quái trước mắt này.

Giống như theo lời Vũ nhi, bức này không thể nào là do Từ kế Hiền vẽ.

Thế thì là ai vẽ? Từ Vọng Hiền?

Càng không thể nào.

Nếu như lệ quỷ thực sự ám vào thân người hắn, vậy đáng lẽ hắn ẩn dấu tung tích của mình còn không kịp, tại sao lại còn vẽ một bức tranh "xấu như quỷ" ở chỗ này?

Triệu Hàn nhìn chằm chằm bức tranh trước mắt.

Một cây đại thụ, treo bảy trái cấy giống như thứ gì đó.

Một người, hướng về phía cây khoa tay múa chân vui sướng.

Hình vẽ này xuất hiện ở chỗ này, tuyệt đối không thể là do mấy kẻ không liên quan vẽ linh tinh.

Người vẽ bức tranh này nhất định là một nhân vật mấu chốt trong vụ án. Còn bên trong bức tranh "xấu như quỷ" này nhất định ẩn chứa một manh mối vô cùng quan trọng.

Trong lúc nhất thời, tất cả manh mối họ gặp phải từ lúc bắt đầu ở chân núi diễn võ trường, trong nháy mắt hiện lên trong đầu Triệu Hàn.

Thực Nhân Cốc, Xà Nhai Ải, Trất Âm Chi Địa, Phù Vân trai …

Cao Xương sứ đoàn, Thượng Khuê nha dịch, Hứa Thừa Dương...

Từ Vọng Hiền, Từ Kế Hiền một nhà ba người, rồi cha con nhà Tào dung, Tri Thúy rồi những kẻ trong và ngoài Từ gia...

Chuyện cũ đáng sợ, thi thể kinh khủng, rồi đến những tao ngộ quỷ dị trong hai ba ngày qua.

Quan trọng nhất chính hai tên hung thủ giết người thần bí.

Đây giống như một bức màn đêm che phủ hết mọi người trong đó, không thấy bất cứ một tia ánh sáng nào. Chỉ có vô số manh mối, tình cờ bắt gặp trong đêm, truy đuổi, rồi lại lặp lại.

Trong chốc lát, giữa các manh mối lung tung loạn lạc đó, lại thoáng hiện qua một tia sáng yếu ớt.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ?

Hai tên hung thủ, cao Xương lệ quỷ, Vụ quỷ yêu vật.

Bọn chúng có khi nào là...

Trong mắt Triệu Hàn chợt xẹt qua một tia hưng phấn.

Lạc Vũ nhi thấy được: "Ngươi nghĩ ra cái gì sao? "

"Đáp án."

Triệu Hàn cười ha ha một tiếng, chỉ vào bức tranh trên giường:

"Bức họa xem ra xuất hiện rất đúng lúc. Nó, chính là đáp án mà ta tìm rất lâu.

Nó thực ra chính là... "

"Tiện chủng, mau cút ra đây! ! ! " (Cay!!! Mé tưởng án tới đây là xong rồi, thằng ba trợn kia lại chen mỏ vô nửa…)

Một tiếng kêu đầy phẫn nộ, xuyên qua màn đêm, từ bên ngoài sân truyền đến.

. . .

Ps: Bức họa gì đó ở trên tường chắc sẽ là manh mối lớn, chắc chương sau thì sự thật sẽ dần dần hé mở. Ban đầu thì còn đoán này đoán kia được giờ liệt kê manh mối ra thì quay mòng mòng luôn rồi, hóng đoạn phá án quá!!!

Hai chương hôm nay đăng hơi trễ mong các bạn thông cảm!! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và nhớ ‘like, share cùng đẩy kim phiếu cho truyện nhé!!!’

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.