Xà Lân tỏa
(Chính văn chương 46)
Dịch giả: Cọp Vằn
Edit: Tiểu Hy
Duyệt: Long Hoàng
"Ta xem ngươi lúc này còn nói được cái gì?"
Hứa Thừa Dương nhìn Triệu Hàn, mặt đầy sát khí. Tình hình hiện tại vô cùng bất lợi với Triệu Hàn.
Lạc Vũ Nhi cùng tất cả mọi người đều nhìn hắn.
"Không thể nói được gì." Triệu Hàn nói.
Lạc Vũ Nhi cùng đám người kinh ngạc.
"Cũng không có gì để nói."
". . . . ."
Rất nhiều người lau mồ hôi, bao gồm cả Lạc Vũ Nhi.
Triệu Hàn coi Hứa Thừa Dương như trò đùa của hắn vậy.
Hứa Thừa Dương khả năng cao là chủ nhân của Quỷ Sắc Yêu Vụ, là một trong những ‘kẻ tình nghi’ giết người.
Vừa hay.
Tối nay, tiểu Hàn gia ta sẽ để ngươi lộ cái “mặt thật” ra cho mọi người xem thử.
Triệu Hàn cười một tiếng:
"Ngươi nói ta là hung thủ, chứng cớ đâu?"
"Chết đến nơi rồi còn khua môi múa mép" Hứa Thừa Dương nói, "Được, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết tâm phục khẩu phục.
Thứ nhất, ba bộ thi thể này xuất hiện trước cửa viện, mà đêm nay ngươi lại tới lui chỗ này, hành tung vô cùng khả nghi.
Thứ hai, ba người này, kể cả tên chết lúc sáng kia không phải đồng môn thì cũng là tùy tùng của ta, bọn họ đều từng có va chạm với ngươi.
Ngươi sớm đã ghi hận trong lòng với bọn họ, còn nói: "Lần tới mà để ta gặp lại thì cẩn thận ta lấy mạng chó của các ngươi.”
Có hai cái này làm bằng chứng, ngươi không là hung thủ thì ai là hung thủ?!"
Nói có sách, mách có chứng.
Đám người đồng ý lia lịa, mấy tên pháp sư chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng lên mặt lại gáy tiếp.
"Nói hay đấy."
Triệu Hàn mặt không đổi sắc, "Ngươi cũng có hai điểm khả nghi đấy.
Thứ nhất, ngươi nói phát hiện ba bộ thi thể này trước cửa, thế là ai phát hiện trước?"
Hứa Thừa Dương cười lạnh một tiếng.
Sau lưng, bọn pháp sư cậy thế cười lớn:
"Tiểu tử, Từ phu nhân vừa nói, là Hứa đạo huynh lên núi phát hiện ra trước. . .”
"Đúng vậy, tiểu tử ngươi điếc à, nghe cũng không rõ?"
"Nói như vậy "Triệu Hàn nhìn Hứa Thừa Dương, "Là ngươi phát hiện ba người này trước.
Vậy ngươi có thấy ta động thủ giết bọn hắn không?"
"Ta mà thấy thì ngươi còn chạy thoát được à?" Hứa Thừa Dương nói.
Triệu Hàn nói:
"Thế cho nên, ngươi căn bản không nhìn thấy ta giết người, chẳng qua là thấy ba bộ thi thể này."
"Thi thể ở đỉnh núi này, chính ngươi cũng ở đây, cái này là 'bắt quả tang tại trận’ còn gì. Còn cần phải nhìn thấy ngươi giết người sao?"
“Theo ý ngươi thì chứng cứ là người và thi thể đều ở chỗ này, nghe cũng có lý đó.
Vậy xin hỏi, lúc ấy ngươi đang ở đâu?"
Hứa Thừa Dương đang định mở miệng đột nhiên dừng lại.
Đám người kinh ngạc.
"Ngươi câm à?"
Triệu Hàn nói, "Được để ta trượng nghĩa ra tay à nhầm ra miệng giúp ngươi.
Lúc đó, ngươi cũng ở đỉnh núi này, còn ở cạnh ba bộ bên thi thể này. Lúc ấy ở trước cửa viện, trừ ngươi, cũng không có ai khác cả.
Theo lời ngươi nói, thi thể và người đều ở chỗ này, cái này gọi là "bắt quả tang". Đây chính là chứng cớ.
Nói như vậy, kẻ tình nghi nhất chính là ngươi mới đúng.
Phải không, Hứa đạo hữu?"
Triệu Hàn nhìn Hứa Thừa Dương.
Hứa Thừa Dương sắc mặt hơi khó coi.
Trong đám người, mấy tiếng bàn tán đột nhiên im bặt.
Triệu Hàn nhìn đối phương chằm chằm, quan sát từng biến đổi trên gương mặt của hắn, muốn tìm ra sơ hở từ đó.
"Tiếp tục, điều thứ hai."
Triệu Hàn chỉ xuống mặt đất, thi thể tráng niên pháp sư cùng pháp sư họ Hà:
"Ngươi nói, ta vì có xích mích mới ra tay với mấy người bọn họ.
Chớ quên, người này từng nói, tối qua hắn và hai vị sư huynh đều uống say túy lúy.
Ta mà muốn giết bọn hắn thì tối qua ở phòng bọn họ, ta đã sớm ra tay, vô thanh vô tức, làm gì có ai phát hiện.
Còn rảnh đem bọn họ đến chỗ này giết?
Hơn nữa, giết xong không chuồn, lại còn chui vào trong viện, chờ các ngươi tới bắt à?
Về phần vị Chu đạo hữu này, tên này. . ."
Hắn nhìn đám người:
"Vừa rồi chỗ bia đá dưới chân núi, chắc các ngươi đều thấy cái hồ lô, lại còn ám khí rơi vãi đầy đất nữa, đúng chứ?"
Mọi người dĩ nhiên thấy.
Bọn họ lúc ấy cũng đang không hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó lập tức lên đỉnh núi, làm gì có ai nghĩ nhiều như vậy.
Triệu Hàn nói tiếp, đem chuyện Chu Sùng theo dõi hắn rồi tay giết người, nhưng bị chính Triệu Hàn vạch mặt, rồi chuyện đánh bại hắn nói ra.
". . . . . Vị Hứa đạo hữu đây có vẻ hận ta đến tận xương, mà Chu Sùng lại là người thân tín của hắn.
Tên Chu Sùng kia muốn tới giết ta, ai phía sau giật dây còn phải nói sao?
Nhìn lại vị Chu đạo hữu này.
Trên người hắn có tổng cộng tám chỗ bị thương, là ta đỡ được tám cái 'Thiết Lê Nhụy" đập bay hết về phía hắn.
'Thiết Lê Nhụy' là ám khí võ học chốn phàm tục, có xuất xứ từ Kiếm Nam Thục Trung Diệp gia, chuyên đối phó với huyệt đạo trên cơ thể người, căn bản cũng không phải vật chí mạng.
Những vết thương này cũng đều xa đại mạch (động mạch, tĩnh mạch), căn bản không chết người được.
Các ngươi đều là người học võ, không tin, cứ đến đây xem xem."
Trong đám người, có mấy người pháp sư không có "ôm chân" Hứa Thừa Dương liền đi tới, nhìn cái xác, gật đầu xác nhận.
"Cho nên, ba người này kể cả vị buổi sáng kia, nguyên nhân cái chết của họ không phải ám khí gì hết.
Mà là ta đã nói rồi, âm thịnh dương suy mà chết." (Ở đây chỉ là dương khí bị hút khô đến chết.)
Nhớ tới lời Triệu Hàn lúc trước, bọn pháp sư đi lại nhìn mấy cỗ thi thể.
Trong con ngươi ba bộ thi thể, đều có "âm vảy".
"Hút dương khí, trong nguyên âm chi thuật cũng có cấm thuật làm được cái này. Mà Hứa đạo hữu chính là tinh thông cái pháp môn này."
Triệu Hàn ánh mắt bỗng nhiên sắc như đao, nhìn Hứa Thừa Dương:
"Ngươi cố ý phái Chu Sùng đi đối phó ta, để ta đánh hắn bị thương khắp người, thế là có 'Chứng cớ' ta đả thương người.
Sau đó ngươi giết hắn cùng hai vị đạo hữu nằm đây, rồi giá họa cho ta.
Như vậy, ngươi vừa có thể đổ tội lên đầu ta, vừa có thể đàng hoàng ném đá giấu tay.
Hứa Đạo Hữu, kế sách vừa ăn trộm vừa la làng của ngươi thật là hay đó."
Mấy ngày rồi, Hứa Thừa Dương oán hận Triệu Hàn, ai cũng rõ. Hơn nữa Triệu Hàn phân tích, chữ nào cũng hợp lý, không thể chối cãi được.
Trong đám người, đủ loại ánh mắt hoài nghi, nhất thời chuyển hướng Hứa Thừa Dương.
Hóa ra hung thủ giết người là Hứa đạo trưởng à?
Chỉ qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi với Triệu Hàn, Hứa Thừa Dương từ một nhân chứng bỗng lại biến thành kẻ bị tình nghi số một.
Hứa Thừa Dương mặt lạnh như băng.
"Nói, nói tiếp đi. . ."
Hắn bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, miệt thị nói:
"Coi như ngươi có thể đem rơm rạ nói thành vàng, cũng vô dụng thôi.
Thật sự thì ta đúng là muốn ngươi chết.
Hứa Thừa Dương ta thân là thủ tịch đệ tử đứng đầu một tông môn, muốn giết ngươi – một tên tiện chủng dưới đáy xã hội, còn cần phải có kế sách gì ư?"
Đám người lại xôn xao.
Triệu Hàn ánh mắt hơi dừng một chút, hình như mấy lời này của Hứa Thừa Dương làm cho hắn nhớ tới cái gì.
"Ah cuối cùng cũng tìm thấy các ngươi. . ."
Đám người lại rối loạn, Khương Vô Cụ hồng hộc chạy tới, Tịch Thiên Tứ đi theo phía sau:
"Hàn lão đệ, Vũ nhi muội, hai ngươi đúng là trên đỉnh núi này à, hại bọn ta tìm nửa ngày. . ."
Hắn bỗng nhiên nhìn thấy bộ dạng Hứa Thừa Dương cùng Triệu Hàn.
Tình thế có vẻ sai sai.
"Thấy hai người trò chuyện nhiệt tình quá, không quấy rầy các ngươi nửa, Thiên Tứ chúng ta đi. . ."
Hắn kéo Tịch Thiên Tứ liền muốn chuồn.
Hứa Thừa Dương hừ lạnh, tay trái ba ngón thành quyết, cánh tay trên không trung tạo thành nửa vòng tròn.
Không khí xung quanh tạo thành một dòng khí nồng nặc, nháy mắt xoay tròn tạo thành một cái vòng xoáy, ánh sáng lạnh lẽo phát ra.
"Tỏa!"
Năm ngón tay Hứa Thừa Dương mở rộng, lòng bàn tay đánh vào hư không, một cái vòng xoáy tỏa sáng bay ra.
Giữa không trung, biến ảo thành hai dải ánh sáng, trông như hai con rắn độc, nháy mắt đem Khương, Tịch hai người trói chặt.
Một cơn lạnh thấu xương lan rộng khắp người, như dội nước lạnh giữa mùa đông, trong nháy mắt hai bọn họ đã thành hai tượng băng.
Thủy hành, Âm Nguyên thuật, Lân Xà tỏa.
"Vô Cụ, Thiên Tứ!"
Lạc Vũ Nhi muốn xông tới.
Triệu Hàn một tay ngăn lại.
"Triệu Hàn, bọn họ. . ."
"Ngươi đi ra ngoài, nơi này giao cho ta."
"Nhưng. . ."
"Bọn họ không sao."
Ánh mắt Triệu Hàn bình tĩnh đến lạ thường.
Lạc Vũ Nhi trong lòng không yên.
Nàng gật đầu rồi đi đến chỗ đám người bên ngoài, nhưng vẫn lo lắng nhìn theo.
Trước cửa, cả cái sân lớn như vậy cũng chỉ còn lại có Triệu Hứa hai người, cùng người băng bị âm quang tỏa liên khóa chặt. (chiêu của thằng cha họ Hứa, âm quang: ánh sáng của âm khí, tỏa liên: xích)
"Muốn giết ta, cứ tới đây."
Triệu Hàn nhìn Hứa Thừa Dương, "Động tay vào người khác làm gì?"
"Tiện chủng."
Hứa Thừa Dương lòng bàn tay thả ra trụ sáng, điều khiển cái sợi xích hình con rắn kia.
"Tối nay không chỉ ngươi và lâu la của ngươi, mà tên nào đi cùng ngươi đều phải chết.
Các ngươi có ai theo hắn, bây giờ đứng ra cho ta!"
Ánh mắt lạnh lẽo, nhìn đám người.
Pháp sư cùng tụi nha hoàn rối rít cúi đầu xuống, mấy tiếng nói đồng ý với Triệu Hàn đều biến mất sạch.
Từ Liễu Thị thấy tình hình không ổn, khom người nói với Tưởng Hoài đang đứng gần đó:
"Tưởng đại nhân, mạng người quan trọng. Đã chết ba người, cũng không thể lại xảy ra án mạng.
Thiếp thân thay Nhị gia khẩn cầu, xin ngài làm chủ."
Tương Hoài tằng hắng một cái, "Bản quan nói qua, lần này phá án sinh tử tự chịu."
"Tưởng đại nhân" Tằng Khiêm thấp giọng nói "Hung thủ là ai còn chưa biết, bỗng nhiên xuất thủ hại người, hình như không ổn đâu."
"Nơi này đến phiên ngươi lên tiếng à?"
"Dạ. . . . ."
Người nha môn cũng không thèm để ý.
Bọn pháp sư cậy thế Hứa Thừa Dương cười lớn, liên tục tâng bốc nịnh nọt Hứa Thừa Dương.
"Mấy tên phế vật này làm gì có gan."
Hứa Thừa Dương chửi tất cả mọi người, nhìn về Lạc Vũ Nhi, dáng người hấp dẫn thế kia cơ mà:
"Về phần ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hầu hạ ta mười buổi tối, ta đại nhân đại lượng, có thể cân nhắc tha cho cái mạng nhỏ ngươi."
"Tiểu nhân vô sỉ!"
Lạc Vũ Nhi lại muốn xông tới, lại nhìn thấy phía xa xa Triệu Hàn hướng mình nháy mắt. Nàng nhớ tới vừa rồi mới đồng ý với Triệu Hàn, không thể làm gì khác hơn đành cố nhịn, hai nắm tay răng rắc.
"Muốn nàng hầu hạ ngươi? Nàng không đấm ngươi sưng mặt mới lạ. . ."
Triệu Hàn cười rồi lẩm bẩm một câu, bắt quyết niệm chú, cả người huyền quang màu vàng bay lên, tụ lại trên lòng bàn tay, tạo thành một cái quả cầu sáng, ánh sáng lưu động.
"Ta cho ngươi hai lựa chọn."
Hắn nhìn thẳng Hứa Thừa Dương:
"Một, thả hai người bọn họ, cùng ta một chọi một, đao thật thương thật đấu pháp một lần.
Hai, ngươi một tay cố mà giam hai người bọn họ, một tay kia đấu pháp với ta.
Cái nào tốt cái nào xấu, tự ngươi biết.
Để ta xem ngươi, suốt ngày làm nhảm 'thủ tịch đệ tử’ rồi vô dịch thiên hạ sẽ chọn cái gì?"
Hứa Thừa Dương mắt lạnh nhìn Triệu Hàn:
"Ta chọn, trước giết bọn hắn, sau giết ngươi."
"Được, 'Lân Xà tỏa' của ngươi thiên về giam cầm, phong ấn, dùng nó tới giết người, cũng không phải là không thể.
Nhưng phải phung phí pháp môn chân khí, ngưng ở trên xiềng xích, biến nó thành vũ khí chém da chặt xương.
Ta ngược lại muốn xem xem, đang giữa lúc ngưng thần vận khí, ngươi có thủ đoạn cao siêu gì có thể ngăn một kích của ta?"
Triệu Hàn tay nắm chặt, quả cầu trên tay bỗng lớn gấp hai, hiện ra một dòng lưu chuyển màu màu vàng. (kame ha me ha phiên bản màu vàng cmnr)
Vừa thấy trên tay Triệu Hàn chân khí chớp sáng, Hứa Thừa Dương liền lặng lẽ cảm ứng. Cỗ chân khí này mặc dù chói mắt, nhưng mà cũng không mạnh lắm, chẳng qua là Thổ Hành Đạo Thuật mạnh hơn bình thường một ít.
Cái này đúng như hắn dự tính, tên tiện chủng này tu vi cũng bình thường.
Nhưng cổ quái là dưới cái ánh sáng màu vàng trên tay hắn hình như có cái gì đang kích động.
Giống như một dòng sông lớn, mặt nước thì yên bình, nhưng dưới nước lại có sóng ngầm cuồn cuộn, làm cho người ta đoán không ra sâu cạn.
Hứa Thừa Dương mắt lạnh như băng, nhìn thẳng Triệu Hàn.
Triệu Hàn cũng nhìn hắn.
Đám người nhìn chằm chằm ánh sáng quanh hai người họ, thần sắc hết sức khẩn trương.
. . .
Ps: Đọc mấy chương này mà thấy đám người nha môn vô dụng ghê, vừa nhát ma lại ba phải.
Đăng bởi | gopal__123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 32 |