Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta đoán người này thua chắc [Cầu kim phiếu!!!]

Phiên bản Dịch · 2631 chữ

(Chính văn chương 47)

Dịch giả: Cọp Vằn

Edit: Tiểu Hy

Duyệt: Long Hoàng

Lạc Vũ Nhi cũng lo lắng nhìn.

"Lạc cô nương, người có sao không?"

Có tiếng nói sau lưng.

Là nha hoàn Tri Thúy.

Nàng nhìn về phía đất trống, nơi hai người đang giằng co: "Theo ta thấy, thực lực của Triệu pháp sư cũng không kém, người đừng quá lo lắng. Cô nương, Từ phu nhân sai ta tới muốn hỏi người ít chuyện."

Cách đó không xa, Từ Liễu Thị khẩn trương nhìn theo bóng dáng hai người đang đấu pháp mà không biết nên làm gì cản lại cuộc đấu này.

"Chuyện gì thế?" Lạc Vũ Nhi nói.

Tri Thúy nhìn xung quanh rồi nói nhỏ bên tai Lạc Vũ Nhi:

"Phu nhân muốn hỏi tiểu nương tử là lúc nãy hai người thật sự gặp lệ quỷ trong tiểu viện này sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy hai người gặp nó ở chỗ nào?"

"Ngay bên cạnh mộ. Chúng ta đang hành lễ trước mộ vợ chồng huynh trưởng của Từ lý chính thì con quỷ kia hiện lên. Khi chúng ta đuổi theo, nó lại biến mất."

Tri Thúy như suy nghĩ cái gì đó, lại nói:

"Phù Vân Trai cũng không quá lớn, mà ở đây cũng không có chỗ nào trốn được. Lệ quỷ kia sao lại đột nhiên biến mất được?

Rốt cuộc là nó có thể trốn ở đâu?"

"Có thể nó có pháp thuật gì ẩn thân, chúng ta cũng không rõ lắm."

"Vậy hai người còn có phát hiện gì khác không?" Vẻ mặt Tri Thúy đột nhiên trở nên thần bí, "Ý ta là có đồ vật nào nào khác lạ không?”

"Có."

Lạc Vũ Nhi cũng không suy nghĩ nhiều, liền nói ra về pháp trận trấn tà, tấm huyết thư và đồ án quái dị trên giường gỗ.

"Hóa ra là như vậy "

Tri Thúy khẽ gật đầu, mặt lộ vẻ suy tư những chuyện vừa nghe, nàng nói lời cảm ơn với Lạc Vũ Nhi:

"Đa tạ tiểu nương tử, nô tì sẽ báo lại cho phu nhân"

Nha hoàn xoay người đi ra, Lạc Vũ Nhi lập tức lại chú ý về trận chiến trước mắt.

Bên trong quang xà (ánh sáng hình con rắn), Khương Vô Cụ bị đông cứng méo mồm méo mặt, Tịch Thiên Tứ cúi đầu, run rẩy như cầy sấy, hình như rất sợ hãi.

Hứa Thừa Dương năm ngón tay vừa thu lại, hai đạo quang xà đột nhiên co lại, trói chặt lấy hai người.

"Ngươi không sợ, ta sẽ giết hai người bọn họ à?!" Hắn lạnh lùng nói.

"Ngươi cứ thử xem."

Triệu Hàn trong tay huyền quang khẽ động, ép tới phía trước một chút, giọng điệu bình tĩnh đáp trả.

"Hừ hừ "

Hứa Thừa Dương cười lạnh một tiếng:

"Lúc này mà còn muốn hoa ngôn xảo ngữ, định lừa ta? Nằm mơ đi!"

Bất ngờ hắn giơ tay phải lên.

Trong mắt Triệu Hàn tinh quang chợt lóe lên.

Năm ngón tay tạo thành thủ quyết cổ quái, hoàng quang trong lòng bàn tay rung động dữ dội như yêu tinh sắp xổng chuồng.

Thình thịch hai tiếng!

Quang xà tán loạn đầy trời.

Hai người thoát khỏi trói buộc, thân thể bay lên, rơi xuống chỗ đám người đứng xem gần đó cách nơi đấu pháp vài thước. Lạc Vũ Nhi thét lên kinh hãi, chạy tới.

"Vô Cụ, Thiên Tứ, các ngươi. . ."

"Ai da, thịt dê bánh nướng tích cóp bao lâu nay của ta. . ."

Khương Vô Cụ đột nhiên ngồi dậy, "Cái tên họ Hứa mặt cương thi này dùng cái pháp thuật gì mà đem ta đóng băng luôn"

"Ngươi không sao chứ?" Lạc Vũ Nhi nói.

"À không sao."

Khương Vô Cụ tự sờ đầu, sờ hông, rồi lại sờ cái bụng bự của mình:

"Ta làm sao mà có chuyện được? Ôi, Vũ Nhi muội đang quan tâm đến ta à? Cảm động quá!!"

Nghe được câu trả lời, Lạc Vũ Nhi vẫn không yên tâm, nàng cẩn thận kiểm tra lại tình trạng thân thể Khương Vô Cụ.

Trừ tay chân có mấy vết thương do bị ngã, tất cả đều như thường, không giống bị thương nặng.

Lạc Vũ Nhi qua ra kiểm tra tình trạng thân thể của Tịch Thiên Tứ.

Thanh niên này yếu đuối xanh cả mặt, người vẫn còn run cầm cập. Tịch Thiên Tứ có vẻ như còn chưa hết sợ hãi, nhưng mấy vết thương nhỏ trên người cũng không có gì đáng ngại.

Hóa ra vừa rồi, Hứa Thừa Dương không phải là giết người, mà là thả người.

"Cũng thức thời đấy."

Phía đối diện, Triệu Hàn thu tay lại.

"Tiện chủng, ta đột nhiên đổi ý rồi."

Hứa Thừa Dương tay trái hạ xuống, gân xanh nổi lên:

"Ta quyết định, trước tiên đánh gãy kinh mạch ngươi, để ngươi thành phế nhân. Rồi đem hai tên tùy tùng này xẻo thịt trước mặt ngươi.

Để cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết, đau thấu tim gan."

Hai người đều hạ tay xuống, nguyên khí quang mang lúc ẩn lúc hiện quanh thân và tụ dần lại nơi lòng bàn tay.

Một bầu không khí căng thẳng đến cực độ, chậm rãi lan tràn ra xung quanh.

Đám người lui hết về phía sau bảy tám bước, mấy người pháp sư đứng lẫn trong đám người cũng rối rít vận lên huyền quang, bảo vệ toàn thân.

Trong đám người có hai người đứng xa xa nơi cuối hàng. Khi mọi người lui về sau, hai người họ vẫn đứng yên, thành ra hiện tại họ lại đứng gần trận đấu pháp nhất.

"Đấu pháp của mấy tông môn cấp thấp này, không đáng nhắc tới."

Viên Mộc Phong nói, "Lăng Nhược, có vẻ như nơi đây không đáng để người như muội phải đích thân đến."

Bạch y thiếu nữ đứng bên cạnh lạnh nhạt quan sát trận đấu.

"Được rồi, ta từng đồng ý" Viên Mộc Phong nói: "Chuyện của muội ta sẽ không hỏi đến. Nhưng mà, ta và muội đều có xuất thân là đệ tử của những cao nhân lánh đời, dự đoán đấu pháp cũng là một môn học hàng ngày của chúng ta.

Hay là lấy trận trước mắt làm ví dụ, ta với muội mỗi người suy đoán xem, ai thắng ai thua, nguyên nhân là gì?"

Lăng Nhược không trả lời.

"Ta trước."

Viên Mộc Phong nói: "Điện Sơn Tông, là do tu sĩ của Tấn Mạt Đạo Môn - Lãnh Huyền Tử sáng lập, bởi vì khai tông lập phái ở Điện Sơn Thu Minh Cốc Tịch Hàn Đàm, nên gọi là Điện Sơn Tông, lấy tu luyện thủy hành 'âm nguyên thuật' làm cơ sở để lập tông.

Điện Sơn Tông từ lúc sáng lập đến nay chưa đến trăm năm. Tính đến hiện tại, chưa có vị cường giả nào xuất thân từ tông môn này. Có thể nói đây là một tông môn bất nhập lưu. (ý là tông môn cấp thấp)

Tu vi của tên họ Hứa này cũng bình thường "

Nghe hắn gáy hắn là ‘thủ tịch đệ tử’ của Điện Sơn Tông - ‘Lũng Hữu đệ nhất’, vừa khẽ nhấc tay, ai cũng phải sợ xanh mặt. Hừ, nghe giống rác rưởi bên đường hơn.

"Chẳng qua là, đối thủ của hắn cũng hơi yếu."

Viên Mộc Phong nhìn về phía thiếu niên áo xanh - người đã từng lập mưu tính kế chính mình:

"Nhìn chân khí huyền quang vừa rồi của hắn có thể thấy, người này tu vi chân khí cũng bình thường không có gì đặc biệt.

Tuy nói vậy. . . . ."

Hắn nhớ tới, mới vừa rồi Triệu Hàn vận thủ quyết cổ quái, huyền quang màu vàng kia khiến hắn cảm thấy bất an:

"Đạo môn thủ quyết đấy có chút kỳ dị, nhưng pháp thuật vốn lấy khí làm gốc, khí không ổn, thì thuật khó thành.

Lấy tu vi thấp đối kháng tu vi cao, ta đoán, người này tất bại."

Nói xong, Viên Mộc Phong nhìn bạch y thiếu nữ như đang chờ đáp lại.

Nhưng mà thứ hắn nhận được từ nàng chỉ là vẻ lạnh nhạt như băng.

"Lên đi. . . Hàn lão đệ, đấm vỡ mồm cái thằng mặt cương thi này rửa hận cho hai huynh đệ chúng ta!"

Khương Vô Cụ đứng lẫn trong đám người, nhiệt tình cổ vũ, Lạc Vũ Nhi chỉ nhìn chăm chú vào Triệu Hàn.

Với hắn, nàng dĩ nhiên có lòng tin.

Nhưng thực lực đối thủ cũng bày ra trước mắt rồi.

Vừa ra tay đã có thể trấn áp được cao tăng Bàn Vân Tự, thậm chí cùng lúc còn có thể trói được hai người Vô Cụ và Thiên Tứ. Thực lực của tên Hứa Thừa Dương này đúng là rất mạnh.

Triệu Hàn, ngươi nhất định phải thắng, nhất định phải đánh bại tên vô sỉ này!

Những người vây xem đa phần là không hiểu pháp thuật, nhưng vừa rồi Hứa Thừa Dương xuất thủ, bọn họ cũng nhìn thấy rõ ràng.

Vị Triệu pháp sư này nhìn mới mười mấy tuổi, mặc cái áo xanh mỏng tang, người cũng gầy gò ốm yếu, cảm giác gió chỉ cần hơi mạnh chút là có thể thổi bay hắn vậy.

Hắn làm sao có thể đánh thắng được vị Hứa đạo trưởng lợi hại kia chứ?

Bọn pháp sư quay ra bàn tán ầm ĩ:

"Vị tiểu ca này tuy nói thì nói vậy, nhưng chúng ta cũng chưa từng thấy hắn sử dụng pháp lực, hắn làm được à?"

"Mới có mười mấy tuổi đầu, hắn có tu luyện kiểu gì cũng làm sao có thể đánh thắng được 'thủ tịch đệ tử'?"

Mấy tên pháp sư cậy thế Hứa Thừa Dương, nói còn nặng lời hơn:

"Tên tiện chủng này còn muốn cùng Hứa đạo huynh tỷ đấu, đúng là chó đói vào nhà xí, tự tìm chết!"

Màn đêm không trăng.

Hai thân ảnh đều duỗi thẳng tay, mắt đối mắt không nói một lời. Hai người dường như không bị ảnh hưởng bởi những tiếng ồn ào bàn tán xung quanh.

Trong không khí, chỉ còn lại tiếng côn trùng ban đêm.

Một bầu không khí căng thẳng lan đến những người xung quanh.

Tiếng bàn tán đột nhiên dừng lại, hơi thở cũng như ngừng lại. Mọi người nhìn chăm chú vào hai thân ảnh kia. Trước cửa viện, mọi thứ tĩnh lặng đến nỗi ai nấy đều có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Làn gió đêm khẽ thổi qua.

Quần áo Hứa Thừa Dương chợt động theo gió.

Ngay lúc này, hắn chợt mở to hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía đối diện và bay về phía Triệu Hàn.

Giống như gió tháng chạp, một luồng gió mạnh mang theo băng tuyết thổi đến.

Gió lạnh lại nổi lên.

"Bài cũ à."

Triệu Hàn há miệng cười một tiếng. Ngay lúc hàn quang sắp đụng vào mình, Triệu Hàn bỗng dưng biến mất.

Hàn quang gào thét đi qua, cây cột dưới mái hiên trong nháy mắt biến thành một cái cột băng.

Sau một khắc, thân hình Triệu Hàn thoáng hiện cạnh Hứa Thừa Dương.

Chú văn lưu chuyển, ngâm tụng mà ra.

Hai tay, đại thực bên trong ba ngón tương liên, Vô Danh, ngón tay út thẳng tắp, bóp liền "chân nguyên dẫn khí quyết".

Chú, quyết thi triển cùng lúc.

Chân khí du tẩu khắp cơ thể, qua bốn kinh, thông tám mạch, tụ đến đầu ngón tay.

Ngũ hành vốn tương sinh tương khắc, hàn thủy thì lấy dương thổ trấn.

"Thổ hành, phi nham quyết!"

Hai tay như kiếm, hoàng quang chói mắt bắn ra từ đầu ngón tay.

Khuấy động giữa không trung, hóa thành một khối nham thạch to lớn, chói lọi, còn có hoàng quang lẫm liệt hướng thẳng đỉnh đầu Hứa Thừa Dương ập xuống!

Đám người vang lên tiếng kinh sợ.

Tiểu tử gầy gò này còn có tu vi cao đến vậy!

"Chỉ là một thổ hành đạo thuật cấp thấp mà cũng muốn khắc thủy hàn đại pháp của ta?"

Hứa Thừa Dương cười lạnh một tiếng, bóp ấn niệm chú, chân lưu chuyển, bước thành đồ án hình ngôi sao.

Chú, ấn, bộ cùng lúc thi triển.

Không khí xung quanh rung động, hai khí âm dương đột nhiên tụ lại. Một cái hư ảnh lạnh lẽo hiện ra từ sau lưng Hứa Thừa Dương hướng lên trời hóa thành hình.

Một cây đao.

Đao này cán dài lưỡi sắc, thân cong như vầng trăng.

Một cây đao có âm khí vờn quanh, hàn quang như rắn, đao quang to lớn.

"Thủy hành, minh nguyệt nhận!!"

Trong tiếng hét lạnh lẽo, quang đao bắn ra, đem theo gió rét thấu xương, chém về phía hoàng quang nham thạch.

Uỳnh!

Nguyên khí cuồng bạo kích động, bay toán loạn tứ phía.

Đám người đa phần đều đứng rất xa, nhưng có mấy pháp sư không sợ chết vẫn đến gần xem. Bọn họ gần như cảm thấy có một khối đá lớn va mạnh vào ngực, cả đám lăn hết xuống đất ôm miệng nôn tại chỗ.

Những người đứng đằng sau cũng cảm thấy một làn gió lạnh đập vào mặt, rét thấu xương.

Cả đám bị dọa lui hết về phía sau. Huyền quang trên người mấy vị pháp sư lại sáng thêm một phần. Trên gương mặt của họ ai nấy đều hiện vẻ kinh ngạc.

Chỉ có Lăng Nhược và Viên Mộc Phong quang mang trên người vẫn nhàn nhạt như cũ, nguy nga bất động.

Giữa không trung, cự đao cùng sơn nham đang giằng co, không ngừng va chạm vào nhau.

Ánh sáng chói mắt dường như muốn đem thắp sáng cả bầu trời đêm trước viện, những cây đuốc quanh đó cũng ngại ngùng vì không thể sáng bằng.

Dần dần, hàn quang của cự đao càng lúc càng mạnh hơn, sơn nham dường như không đỡ được, xuất hiện một vết nứt.

Hứa Thừa Dương cười lạnh một tiếng.

"Thủy hàn minh dẫn, phá!!"

Hàn quang lại lần nữa nhập vào quang đao, nổ lớn!

Hoàng quang sơn nham bể thành vô số mảnh nhỏ, tản đi, còn cự đao theo quán tính mà chém xuống đầu thiếu niên áo xanh!

"Cẩn thận!"

Lạc Vũ Nhi hô to.

Lưỡi đao sắp đến đầu thì. . .

Thân hình Triệu Hàn chợt lóe, lại biến mất.

Uỳnh!

Quang nhận (ánh sáng hình lưỡi đao) to lớn chém xuống đất, đá vụn bay loạn, một cái hố to hơn trượng xuất hiện. Bốn phía đá xanh quanh cái hố, xuất hiện vô số vết nứt, như ngàn vạn vết thương.

Đám người xa xa, hiện lên vẻ kinh sợ.

"Thê phong liệt", "lân xà khóa" mặc dù uy lực cũng kinh người đấy, nhưng chẳng qua chỉ là phong ấn chi thuật.

Đá xanh lát ở sân cứng như thép vậy mà vẫn bị đao này chém thành cái hố to vậy. Uy lực như vậy quả không hổ với danh xưng "đệ nhất" lại còn "thủ tịch đệ tử, danh hiệu các thứ các thứ.

Xem ra tiểu tử áo xanh này, chết chắc rồi.

. . .

Ps: Hôm nay đăng chương hơi trễ mong các bạn thông cảm nhé!!! Từ chương 51 trở đi sẽ bắt đầu set vip, nếu yêu thích truyện các bạn hãy đề cử và đẩy kim phiếu để tạo động lực cho nhóm chúng mình nhé!!

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.