Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xà nguyệt, thê phong cũng chỉ một nắm tay

Phiên bản Dịch · 1834 chữ

(Chính văn chương 48)

Dịch giả: Cọp Vằn

Edit: Tiểu Hy

Duyệt: Long Hoàng

Lạc Vũ Nhi nhìn quanh.

Tên kia đi đâu rồi? Hắn không sao chứ?

"Hàn lão đệ, mau ra đây tung đại chiêu đi!"

Khương Vô Cụ cuống cuồng kêu còn Tịch Thiên Tứ thì kinh hãi tột độ.

Đứng lẫn trong đám người, Từ Liễu Thị cau mày.

Phía sau, Tri Thúy hơi cúi đầu, biểu hiện có chút quái dị, liếc nhìn Lạc Vũ Nhi.

Đứng trước đám đông, Viên Mộc Phong thản nhiên xem xét. Tu vi của thiếu niên áo xanh quả đúng như hắn dự liệu.

Cơn gió thoảng qua thôi tan đám cát bụi.

Trước cửa viện, Triệu Hàn lại xuất hiện.

Mặt dính ít bụi đất, hắn lắc đầu nhìn cái hố to đối diện Hứa Thừa Dương:

"Ngươi đúng là làm cho ta thất vọng quá."

Đám người lại rối loạn.

Tiểu tử này, tí nữa thì bị người ta chém bay đầu, còn ở đấy mà chém gió?

Bọn pháp sư muốn dựa hơi Hứa Thừa Dương lại rối rít kêu gào:

"Tiểu tử thối, sớm đã biết ngươi là kẻ vô dụng rồi, không đánh được thì lại chơi võ mồm à?"

"Hay là ngoan ngoãn giơ cổ lên, chờ Hứa đạo huynh tới chém đi, ha ha. . ."

Lại một đống tiếng nịnh nọt vang lên, Hứa Thừa Dương đứng tại chỗ, đao quang to lớn lại lơ lửng trên đỉnh đầu.

Hắn cười đểu nhìn cái hố to đối diện Triệu Hàn, như nhìn một người chết.

Lạc Vũ Nhi siết chặt nắm tay.

"Tới đây."

Trước cửa viện, Triệu Hàn vỗ vỗ đất, nói với Hứa Thừa Dương nói: "Đem chiêu lợi hại nhất của ngươi xuất ra đi."

Ha ha ha. . . . .

Hứa Thừa Dương đột nhiên cười lớn.

Tiếng cười khinh bỉ kia vang lên giữa trời đêm, làm cho người ta không nhịn được mả sởn gai ốc:

"Hứa Thừa Dương ta từ lúc xuất đạo tới nay, giết người vô số, nhưng chưa từng thấy kẻ nào như ngươi.

Lúc nào cũng vậy, thậm chí sắp chết đến nơi rồi vẫn còn mạnh miệng được."

Hai tay của hắn chậm rãi khép lại trước ngực.

Trên đỉnh đầu, hàn quang cự đao khẽ rung lên, ánh sáng quỷ dị liên tục tràn ra không trung:

"Tên tiện chủng kia, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là pháp lực vi tôn ở hóa ngoại tu hành.

Loại người pháp lực thấp kém, vô dụng như người, dù có miệng lưỡi đến đâu thì trong mắt ta, ngươi cũng chỉ như một miếng thịt cá.

Minh Nguyệt nghe lệnh, giết!!"

Hai tay vạch một cái.

Trên đỉnh đầu, cự đao hàn quang trong thoáng chốc to hơn, như một đạo chớp hung ác đem theo phong lôi, xuyên màn đêm lạnh lẽo, hướng Triệu Hàn chém tới!

"Triệu Hàn!"

"Hàn lão Đệ!"

"Giết. . . giết người rồi!!!"

Lạc Vũ Nhi, Khương Vô Cụ, còn có cả đám người, không nhịn được đồng thời kêu lên lên.

Bạch y thiếu nữ Lăng Nhược, lạnh nhạt nhìn Triệu Hàn.

Cặp mắt mĩ miều kia, bỗng nhiên xẹt qua một tia sáng khác thường.

Hàn quang cự đao bay đầy trời, cuồng phong thổi cái áo xanh quen thuộc bay toán loạn, như ngựa hoang mất dây cương.

Triệu Hàn đứng bất động sừng sững.

Oành!!

Một tiếng nổ lớn!

Đám người cùng lúc cảm thấy một cơn gió mạnh thổi tới, mấy người gầy yếu, lập tức bị thổi ngã túi bụi.

Bụi bay mù mịt.

Mọi người vội vàng nhìn lại.

Trước cửa viện, cự đao bất ngờ lơ lửng giữa không trung.

Phía dưới, một thiếu niên chập hai ngón tay vào tựa như cây kiếm, đối diện quang đao.

Hoàng quang chói mắt từ đầu ngón tay tuôn ra, hóa thành một cái quang bài hình tròn, ở giữa mơ hồ có một đôi cá âm dương lưu chuyển, đỡ lấy quang đao.

Mặc kệ bao nhiêu áp lực của cự đao, trước sau không hạ nổi xuống dù chỉ một tấc.

Mọi người, nhất là mấy pháp sư có chút ít tu vi, không tin vào mắt mình nữa.

Minh mguyệt đao uy lực cực lớn, mới nãy đã thấy qua.

Một kích này của Hứa Thừa Dương rõ ràng muốn lấy mạng đối thủ, nên chắc chắn so với ban đầu còn mạnh hơn nửa.

Nhưng thiếu niên áo xanh này, lại nhẹ nhàng thoái mái, tiện tay đã đỡ được?!

Người cảm thấy không thể thể tin nổi nhất, đương nhiên là Hứa Thừa Dương rồi.

Hắn suy đoán với tu vi Triệu Hàn thì với một kích kia, tiểu tử này đáng lẽ phải thần hồn câu diệt mới đúng.

Nhưng, hắn lại đỡ được?

Lần này lại là may mắn sao?

Trong nháy mắt tỉnh táo lại, Hứa Thừa Dương mười ngón tay nắm chặt, dưới chân tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo, một đồ án hình ngôi sao hiện ra, ở giữa là một con rắn sống động như thật không ngừng trườn qua trườn lại trong đồ án. (hoa văn hình sao có con rắn).

Trong mắt, hàn quang như gió lạnh mưa ngâu lại hiện ra lần nữa.

Lần này, hắn muốn một lần giải quyết xong, cho tên tiện chủng đáng hận thấu xương này, vĩnh viễn không được siêu sinh.

"Thủy hàn lăng thiên chư pháp tại, minh nguyệt như đông hàng cửu hoang, xuất!!"

Xàaaaaaaaaaaaa!!!!!!

Trong cái tiếng kêu chói tai đấy, một con hung xà lớn toàn thân đầy hàn quang, bay ra từ trong đồ án dưới chân Hứa Thừa Dương.

Nó thè cái lưỡi dài, bay vụt đi rồi trực tiếp nhập vào thanh đại đao kia. Đao quang lập tức rung dữ dội, trong nháy mắt to gấp đôi.

Trên thân đao, hình hung xà hiện ra như được chạm khắc, gió bão quấn quanh, âm u kinh người.

Điện Sơn Tông ba đại bí thuật, thê phong, lân xà, minh nguyệt, điệp pháp đều xuất hiện.

"Xà nguyệt thê phong trảm!!!"

Cự đao như núi, hàn quang như biển, hướng thiếu niên áo xanh chém thẳng xuống!

Gió mạnh nổi lên, cát bụi đầy trời!!

Mọi người nhao nhao che kín mặt, gần như cũng không mở mắt nổi, đám người ngã rạp xuống. (tội mấy thằng pháp sư này làm khán giả cùng không yên)

Ánh đao kinh khủng hạ xuống, áo xanh của Triệu Hàn bay phần phật trong gió.

Hắn cười.

Xòe năm ngón tay, hoàng quang biến ảo, bay lên.

Cho dù, đêm đen như mực.

Cho dù, lãnh quang tàn phá đầy trời.

Nhưng trên bàn tay của thiếu niên, đạo hoàng quang kia vẫn chói mắt như vậy, giống như một đoàn pháo hoa mang uy lực kinh người sắp bay thẳng lên vậy.

Giữa không trung, quang bài hình tròn xoay mãnh liệt, ngắn ngủi một hơi thở sau, nó đã hóa thành bàn tay to khủng bố.

Trong lòng bàn tay, đôi cá âm dương, nhanh chóng lưu chuyển lên. Bốn phía xung quanh bàn tay, càn, khôn, khảm, ly, chấn, cấn, tốn, đoái, đổi, hình bát quái mơ hồ hiện lên.

Mặc dù bụi đất bay tứ tung, nhưng Lạc Vũ Nhi vẫn thấy.

Nàng trong nháy mắt nhớ ra từng màn kinh tâm động phách trên Lũng Sơn, trong Quỷ Khóc Hạp. . .

Nàng biết, "tiên nhân" do mình "cưỡng ép lôi kéo" tới, cái tên suốt ngày cười như thằng dở hơi này, vừa ra tay đã có thể thu phục Sơn Quỷ Hà Yêu, Triệu Hàn.

Đây mới là bản lĩnh thật sự của hắn.

"Thu."

Triệu Hàn nhẹ nhàng nắm chặt năm ngón tay.

Giữa không trung, đại bát quái thủ chưởng, hé ra ánh sáng, hướng tới cái xà nguyệt đao bạo ngược kia, nhẹ nhàng bóp một cái.

Rắc!

Cự đao giống như vỏ trứng gà, vỡ tung thành vô số mảnh lãnh quang. Quang xà lao ra từ trên quang đao, mang theo vô vàn gió tuyết, vù vù một tiếng rồi biến mất.

Mấy chục tiếng bịch bịch bịch!

Trên mặt đất, nền đá, lại hiện ra mấy chục hố nhỏ.

Hứa Thừa Dương cảm thấy ngực mình như bị cái gì đánh vào, phun ra một ngụm máu tươi, lãnh quang trên người tan thành mây khói.

Ngay lập tức, gió bỗng đột ngột dừng lại, bùn đất rơi như mưa.

Bát quái quang chưởng vẫn trên không trung, hoàng quang rực rỡ.

Phía dưới, thân hình thiếu niên áo xanh, oai phong lẫm liệt, phảng phất như một vị thần nhìn xuống thế gian bằng nửa con mắt.

Trước cửa viện, đột nhiên im ắng.

Thế beep nào… mà lại có thể như vậy được?

Cái tên "tiện chủng" đó, "Hạng người vô năng", lại có thể dễ dàng đánh bại 'thủ tịch đệ tử', đánh bại luôn chiêu pháp lực đầy trời như "Xà nguyệt thê phong trảm" này được?

Mà lại, từ đầu đến cuối hắn chỉ cần nắm bàn tay mà thôi????

Dường như tất cả mọi người, cả cái bọn pháp sư khinh thường Triệu Hàn, tất cả đều đơ tại chỗ, mặt đầy vẻ khó tin.

Lạc Vũ Nhi vui mừng, Khương Vô Cụ cùng Tịch Thiên Tứ há hốc mồm.

Viên Mộc Phong trên mặt hiện lên vẻ thoáng kinh ngạc.

Chẳng lẻ người này che dấu pháp lực cùng tu vi?

Lăng Nhược lạnh nhạt như lúc đầu, hình như tất cả những thứ này đều trong dự liệu của nàng.

Trước cửa viện, Triệu Hàn thu pháp thuật, đi tới.

Hứa Thừa Dương quỳ gối, khóe miệng chảy máu, chân khí trong cơ thể tán loạn, không còn một chút khí lực:

"Ngươi dám tới. . ."

"Bốp"

Một cái bạt tai, một hình bàn tay hiện ra bên má trái Hứa Thừa Dương.

"Cái tát này là cho Tịch Thiên Tứ." Triệu Hàn thanh âm nhàn nhạt.

Hứa Thừa Dương che mặt đau đớn, vừa giận vừa sợ:

"Tiểu tử, ngươi lại dám. . ."

"Bốp +1”

Lại một cái bạt tai, đem Hứa Thừa Dương mặt bên kia cho sưng nốt, đầu nghiêng về một bên.

"Lần này là cho Đại Đảm."

"Tiện chủng, " Hứa Thừa Dương cả khuôn mặt vẹo luôn, "Ta muốn giết. . ."

"Phốc".

Một cước giữa mông Hứa Thừa Dương khiến hắn bay thẳng vào cái hố mà hắn tự "đào".

"Một cước này, là thay Vũ Nhi thưởng cho tên vô sỉ nhà ngươi."

Tiếng Triệu Hàn lãnh đạm như cũ.

Trong cái hố lớn kia, 'thủ tịch đệ tử' bộ dạng như chó ăn phân, mặt úp sấp mồm cạp đất.

. . .

Ps: Từ chương 51 trở đi sẽ bắt đầu set vip, nếu yêu thích truyện các bạn hãy đề cử và đẩy kim phiếu để tạo động lực cho nhóm chúng mình nhé!!

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.