Giết, giết, giết [Cầu kim phiếu, cầu đề cử!!!]
Chương 49: Giết, giết giết
Dịch giả: Thanh Thanh
Edit: Tiểu Hy
Hơn nửa ngày, Hứa Thừa Dương mới có thể bò dậy.
“Biết vì sao ngươi thua không?” Triệu Hàn nhìn xuống hắn.
“Không… Chuyện này không có khả năng…”
Hứa Thừa Dương tóc tai bù xù, trên mặt có nhiều vết máu:
“Ta là thủ tịch đệ tử của đệ nhất tông môn, sao có thể có người thắng ta được? Không có khả năng, tuyệt đối không thể nào. . .”
“Đệ nhất tông môn?”
Triệu Hàn cười: “Nói đúng ra thì, trong mấy đám người kiến thực hạn hẹp đến từ mấy tông môn kia, có lẽ Điện Sơn Tông còn có thể được xem là đứng đầu.
Nhưng ngươi có biết, trên đời này, ở trong một ngọn núi hoang sơ hẻo lánh, thậm chí là ở nơi phố xá náo nhiệt, có biết có bao nhiêu cao nhân chân chính trong huyền môn đại tông, có bản lĩnh cao cường đang ẩn náu không?”
Triệu Hàn liếc mắt nhìn hai người ở nơi xa.
Một người đẹp tựa thiên tiên, một người phong thần như ngọc, huyền quang vô thanh vô tức bay luẩn quẩn khắp người.
Một chớp mắt kia, hàng loạt chuyện đã qua trong quá khứ hiện lên trong đầu thiếu niên.
Ở một nơi mây núi cuồn cuộn bao la, chúng chồng chất vào nhau tựa như một quyển sách cổ đọc mãi vẫn chưa xong. Nơi đó có những người thần thông quảng đại, bễ nghễ thế gian, bọn họ đã trải qua từng chuyện kỳ quái, những chuyện không thể tưởng tượng được.
Tình yêu và kẻ thù, kiếm và hoa, vui buồn yêu hận, sinh ly tử biệt.
“Nhớ cho kỹ.”
Triệu Hàn nhìn Hứa Thừa Dương:
“Đừng tùy tiện nói mình là đệ nhất.
Bởi vì ở trong mắt của những vị cao thủ ‘đệ nhất’ chân chính đó, người tự cho là ‘đệ nhất’ như ngươi chỉ là con kiến mà thôi. Hiểu chưa?”
Hứa Thừa Dương tức giận phun ngụm máu ra ngoài, suy sụp ngồi trên đất. Những thứ oai phong nào là “nam tử tuấn tú”, “thủ tịch đệ tử” đều mất sạch.
Trong đám người, một tràng tiếng khen ngợi Triệu Hàn, vang lên ầm ầm, rung khắp bầu trời đêm.
“Đây mới là Hàn lão đệ của ta sao, ha ha ha. . .”
Khương Vô Cụ cười to, Tịch Thiên Tứ vui sướng, Lạc Vũ Nhi mở to đôi mắt, im lặng nhìn thiếu niên áo xanh.
Triệu Hàn lại tựa như không nghe thấy, chỉ nhìn Hứa Thừa Dương.
“Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?”
Lúc này Hứa Thừa Dương giống như chim sợ cành cong, đã hoàn toàn bị dọa sợ:
“Không, ngươi đừng giết ta, ngươi muốn gì, ta đều có thể đưa cho ngươi. . .”
Hắn ho khan, từ trong lồng ngực móc ra bức tranh “Tạc sơ hoàn kỳ thiếp”, còn có kim ngọc châu báu quý giá:
“Trong Điện Sơn tông ta có rất nhiều tiền, những thứ này đều cho ngươi hết.
Còn có, các loại bí thuật huyền pháp, ta đều có thể cho ngươi, chỉ cầu. . . ngươi có thể bỏ qua cho ta lần này. . .”
“Lời của tên mặt cương thi này không thể tin, Hàn lão đệ, giết hắn đi!”
Khương Vô Cụ hô lên.
Trong đám người, những pháp sư vẫn luôn kiềm nén, thấy Hứa Thừa Dương như là chó nhà có tang, thì cũng hô lên:
“Đúng vậy, tên họ Hứa này, từ đầu tới đuôi luôn bắt chúng ta đứng nhìn xem, mọi thứ đều muốn độc chiếm một mình. . .”
“Lại còn luôn miệng kêu là ‘phế vật này, phế vật nọ’, tiểu huynh đệ giết hắn đi, để mọi người trút giận!!”
Mấy pháp sư nịnh bợ Hứa Thừa Dương, nhìn thiếu niên áo xanh Triệu Hàn nghiêm nghị, không còn ai dám lên tiếng cười nhạo nữa.
Ngược lại có rất nhiều người quay sang hùa theo nói. “Triệu đạo hữu thật lợi hại”, “Giết tên họ Hứa kia”.
Giết, giết, giết.
Triệu Hàn đi đến bên miệng hố, đá văng những thứ vàng bạc châu báu kia ra, nhặt lên bức “Tạc sơ hoàn kỳ thiếp” rồi nhét vào trong lồng ngực.
Đã nói rồi mà, sớm muộn gì ta cũng sẽ lấy lại.
“Giết ngươi?”
Triệu Hàn liếc mắt nhìn Hứa Thừa Dương không dám ngẩng đầu lên: “Loại người tiểu nhân vô sỉ như ngươi, đáng giá để ta giết sao?”
Hắn không còn liếc nhìn đối phương nữa, xoay người rời đi.
Đám người lại ồ lên cảm thán.
Lạc Vũ Nhi lại không thấy bất ngờ, bởi vì nàng đã sớm biết, tên này không phải là người thích giết chóc.
Lúc này ở dưới hố, Hứa Thừa Dương hơi ngẩng đầu lên.
“Tiện chủng, ngươi cho rằng ngươi đánh thắng ta sao?”
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, đôi mắt che kín đầy tơ máu, nỗi sợ hãi lúc nãy không còn nữa, mà đã đổi thành vẻ nham hiểm:
“Không. Ta, Hứa Thừa Dương, vĩnh viễn sẽ không thua, vĩnh viễn!
Thê Phong Liệt!!!”
Ánh sáng lạnh chợt dâng lên, hóa thành một luồng gió lạnh thấu xương, điên cuồng đánh về phía sau lưng Triệu Hàn đang đi về phía trước!
Cầu xin tha thứ, dâng tặng vật quý, chẳng qua chỉ là để Hứa Thừa Dương lợi dụng lòng nhân từ của kẻ thù để có cơ hội thực hiện quỷ kế mà thôi.
Chỉ vì kéo dài thời gian, để âm thầm tụ khí, thừa dịp lúc Triệu Hàn đồng tình quay người đi, liền lập tức đánh lén!
Lạc Vũ Nhi trợn mắt lên:
“Sau lưng!!!”
Âm thanh nhanh, thì cơn gió lạnh càng nhanh hơn.
Triệu Hàn còn chưa kịp phản ứng, gió lạnh vèo một tiếng, giống như ném tảng đá lớn xuống biển, toàn bộ đều tiến nhập vào trong cơ thể hắn.
Gió lạnh nhập thể, kinh mạch hơi nứt ra, giống như bị khóa lại, cơ thể không thể động đậy được chút nào.
Cơ thể Triệu Hàn, nhất thời bị đông cứng đứng yên ở một chỗ.
Ha ha ha ha. . .
Hứa Thừa Dương lảo đảo đứng lên, đi về phía Triệu Hàn.
“Huyền môn đại tông, cao nhân có bản lĩnh cao cường? Hừ!”
Trên mặt hắn chảy máu đầm đìa, cười điên cuồng rồi nói tiếp: “Còn không phải vẫn ngoan ngoãn rơi vào trong tay của Hứa Thừa Dương ta sao?”
“Hứa Thừa Dương!”
Lạc Vũ Nhi vươn ngón tay ra, khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà đỏ bừng:
“Triệu Hàn có lòng tốt tha cho ngươi, vậy mà ngươi lại lợi dụng lòng tốt đó ra tay đánh lén. Ngươi là tên vô sỉ, đê tiện, không biết xấu hổ!
Lập tức hóa giải pháp thuật, nếu không bổn cô nương sẽ không tha cho ngươi!”
Nàng muốn tiến lên.
“Vũ nhi muội!”
Khương Vô Cụ bỗng xông tới giữ chặt lại: “Hàn lão đệ phải cứu, nhưng tên mặt cương thi kia quá độc ác, ngươi bị thương thì phải làm sao đây?”
“Vô Cụ ngươi buông tay ra!”
“Không, ta không buông. . .”
Khương Vô Cụ kéo Lạc Vũ Nhi lui về phía sau, rồi chắn ở phía trước:
“Thiên Tứ, ngươi kéo Vũ nhi muội lui về sau đi, đi xa xa chút, đừng để nàng lại chạy lên phía trước.
Hàn lão đệ, cứ để Khương Đại Đảm ta đến cứu.”
Tịch Thiên Tứ lên tiếng đáp lại, cẩn thận kéo lấy tay áo của Lạc Vũ Nhi.
Lúc này chợt có biến hóa, đám người nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
“Người này khinh địch bị khống chế, gieo gió gặt bão.”
Viên Mộc Phong nói: “Loại người như tên họ Hứa kia, gian nịnh xảo trá như vậy, thì càng không nên giữ lại ở trên đời, rồi gây ra tai họa cho nhân gian.”
Dường như hắn muốn ra tay.
Lăng Nhược nhìn hắn một cái, Viên Mộc Phong liền bất động.
Bên ngoài hố, Hứa Thừa Dương đi tới phía sau Triệu Hàn. Triệu Hàn đưa lưng về phía đối thủ, vẫn không nhúc nhích.
Tình thế trước mắt rất không ổn.
Khương Vô Cụ vỗ vỗ cái bụng to, hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập, hắn lẩm bẩm trong miệng:
“Này, huynh đệ gặp nạn ngươi không cứu, ngươi vẫn còn là người sao?
Không được, tên kia quá thâm độc, ta đánh không lại hắn.
Đánh không lại cũng phải đánh, ngươi đã quên ngươi tự đặt tên mình là gì sao? Đại Đảm, ngươi tên là Khương Đại Đảm! (Đại đảm: to gan, lớn mật)
Không được không được, ngươi quên rồi à, ngươi chính là tên vương bát đản tham ăn tham tài lại sợ chết à, ngươi cưỡng ép bản thân mình làm gì. . .”
Tốc độ nói càng lúc càng nhanh, giống như đang nói với chính mình, lại giống như đang nói chuyện với người nào đó.
“Ta biến ngươi thành gà rang muối!”
Khương Vô Cụ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên màu sắc kỳ quái:
“Họ Hứa kia, Hàn lão đệ có ý tốt thả ngươi, thế mà ngươi lại ra tay đánh lén. Ngươi là tên thối nát không biết xấu hổ, đến nhận lấy một chiêu của Đại Đảm gia gia đây!”
Đôi tay khẽ múa, huyền quang mơ hồ hiện lên, lao về phía Hứa Thừa Dương.
Lạc Vũ Nhi giãy ra khỏi tay của Tịch Thiên Tứ, cũng vọt qua đó.
“Có lòng tốt?”
Bên kia, Hứa Thừa Dương cười đến khuôn mặt vặn vẹo:
“Trên đời này, giúp người ngược lại còn bị người ta lừa gạt, nói thật lại bị vạn người chửi rủa, thành thật làm việc, thì bị những kẻ lợi dụng đó giẫm đạp ở dưới chân.
Tiểu tử, ngươi có biết là vì sao không?”
Triệu Hàn cứng đờ đứng yên ở đó, không nói được một lời.
“Tiện chủng như ngươi cũng sẽ không hiểu được đâu, vẫn là để ta đến đánh thức ngươi vậy.”
Trong tiếng cười dữ tợn, Hứa Thừa Dương giơ lên bàn tay đầy vết thương chồng chất, ánh sáng lạnh tàn sát bừa bãi:
“Thế đạo bây giờ, người nhân từ, không chết tử tế được.”
“Không!!!”
Lạc Vũ Nhi và Khương Vô Cụ đồng thời hô lên.
Hàn quang trí mạng, mang theo cơn gió, đánh lên đỉnh đầu của thiếu niên áo xanh.
. . .
Ps: Từ chương 51 trở đi sẽ bắt đầu set vip, nếu yêu thích truyện các bạn hãy đề cử và đẩy kim phiếu để tạo động lực cho nhóm chúng mình nhé!!
Đăng bởi | gopal__123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 34 |