Cơ Duyên.
CHập 2; ( Cơ duyên )...
………Thời gian cứ thế trôi…..
Thời gian trôi qua như nước chảy mây trôi….
Đã một ngày trôi qua, trời đã sáng. Mặt đất bắt đầu đón những tia nắng của ngày mới. Trời cũng chuyển sang mùa thu, gió từ phía đông thổi về, khiến những phiến lá còn vương trên cành bắt đầu rời xa cuội nguồn….
………
Hắc Vũ không biết mình mình đã hôn mê bao lâu.
Cậu cảm thấy mình đang chìm đắm trong hắc ám tối tăm...
Cậu cứ tiến tới, cậu cứ đi trong vô thức, không biết qua bao lâu, phía trước mặt cậu xuất hiện ánh sáng.
Thấy được ánh sáng, dường như theo bản năng. Hắc Vũ tiếp tục cố bước đi trong không gian tối tăm, nhưng đi mãi, đi mãi…..
Không biết thời gian qua bao lâu, trước mặt Hắc vũ bỗng xuất hiện một vòng xoáy, trong nháy mắt cuốn cậu đi vào.....
……….
Một lúc lâu sau, Hắc vũ tỉnh dậy, đầu óc quay cuồng, cố chẫn tĩnh lại một lúc, sắc mặt cậu mờ mịt nhìn xung quanh...
Chỉ thấy Không gian này cũng ko rộng lắm chỉ to chừng 100m vuông xung quanh thì bao phủ bưởi bóng tối , trong bóng tối lại đan xen những ánh sáng như những con đom đóm nhìn thật vi diệu . Sau một lúc quan sát Hắc Vũ nghi hoặc nói thầm ...
“đây là đâu tại sao mình lại ở đây...
Mình nhớ mình đang đi dạo, thì bị một luồng ánh sáng đâm thẳng vào bản thân sau đó thì mình ko biết gì..?”
“Chẳng lẽ.... mình đã, chết…!!!
Và đây là Âm Tào Địa Phủ như trong truyền thuyết sao.!!”...
Hắc Vũ nghĩ thế bắt đầu sợ hãi mà nguyền rủa..…
“Con bà nó Lão tử mới 20t thôi mà, Lão tặc thiên lại cho Lão Tử chầu diêm vương sớm thế…!!
Chẳng lẽ ngay cả Lão Gia Hỏa ngươi lại cũng ghét Lão Tử như vậy…”
Trong lúc Hắc Vũ đang suy nghĩ thì có một cái bóng xuất hiện sau lưng của hắn.
Và một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng….!!!
“Không ngờ. một tiểu tử Phàm Nhân lại có vận khí nghịch như vậy…! “
Giọng nói này vừa lạnh lẽo vừa âm trầm, lại như có như không. Dường như nó không ở thế giới này…
Hắc Vũ nghe xong thanh âm này, lạnh cả sống lưng, nổi cả da gà, giật mình lùi lại mấy bước...!!
Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn ra như suối, hắn cố nuốt một ngùm nước bọt mà dần quay người lại.
Trong đầu cậu thầm nghĩ…
Xong rồi, xong rồi..!!
mình đã chết và hiện tại chắc quỷ dẫn đường đến đón mình đây mà, mong là diện mạo của nó dễ nhìn chút.
Sau khi quay người lại , cậu giật mình thấy một cái bóng hình người trong suốt…
tuy cái bóng này rất mờ, nhưng vẫn có thể nhận thấy được chi tiết.
Hình dáng rất cao lớn, diện mạo thì rất khá trẻ, nhưng
khác biệt là tóc người này đã bạc trắng, dài đến tận chân, cũng có một bộ râu dài chưa đến một mét, trắng như tuyết .
Nhìn kỹ lại khuôn mặt của người này thì rất phong thái và đẹp trai…~~
Người này có khuôn mặt góc cạnh đầy đủ, ánh mắt của người này đen láy và sắc bén như chim ưng, trong đó có chứa sự lạnh lùng và tang thương của thời gian, đôi mi như của chu tước, từ đôi mắt đi xuống, là sống mũi uốn lượn như một con rồng, phía dưới mũi thì là một cái miệng, mà cái miệng này thì bao phụ nữ đều muốn có, đúng là những cái đẹp nhất trên đời đã hội tụ vào một người.
Nhìn thật hoàn mỹ…
…….
Cái bóng này, đang khoắc trên mình một bộ đồ cổ trang, màu đen đan xen với màu trắng.
Nhìn dáng vẻ và phong thái rất giống một Lão Đạo Sĩ điển trai, đang đứng trước mặt Hắc Vũ…
Nhưng khi cậu thấy cái bóng này thì sợ hãi , thốt lên.
“ Quỷ aaa...... ”
Cậu thét xong lui lại mấy bước, sắc mặt tái mét, mồ hôi tuôn như suối.
Cái bóng nghe Hắc Vũ thét lên như vậy thì tức giận quát
“Quỷ..quỷ .....cái đầu ngươi a, ngươi mới là quỷ.....”
Nói xong cái bóng im lặng một lúc rồi nói tiếp.
“ Người phàm các ngươi thì biết gì, bộ nhìn ta có vẻ giống quỷ lắm à..
ta đã sống mấy trăm vạn năm, giờ ta là Linh Thức, là thứ mà người trần các ngươi hay gọi là Linh Hồn, nhưng mà ta khác các ngươi..
Linh Hồn của các ngươi sau khi chết mới xuất hiện , nhưng ta thì khác có thể xuất Linh Hồn bất cứ lúc nào. Với điều này là ta đã khác xa các người”
Nói xong câu này lão vẻ mặt tự đắc…
Hắc Vũ nghe Lão già này quát thế, sắc mặt vẫn tái mét, run rẩy mà nói.
“ còn có khác biệt à… Đều là ma như nhau thôi, ngươi thì là ma cao cấp và sống lâu thôi..”
Lão già nghe vậy sắc mặt trầm xuống,...
Được một lúc lão lại bình tĩnh mà nói.
“ Ngươi nói vậy là muốn chọc tức lão tử à...
Được lắm tiểu tử”
Nói tới đây lão vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hắc Vũ lại nói....
“Ta sống mấy ngàn vạn năm vậy mà lại bị một tên tiểu tử trần tục làm kích động....”
Nói xong lão toả ra một cỗ khí tức uy áp đáng sợ...
Hắc Vũ đứng đối diện, cảm nhận được một luồng uy áp đè nặng, giống như có một ngọn núi vạn cân đè lên người…
Cả người run rẩy, mồ hôi đầm đìa, cảm giác khó thở, sắc mặt tái nhợt…
Nhưng cậu vẫn cố chống cự, bởi vì lúc cậu cảm nhận được luồng sức mạnh này, hắn đã có suy đoán, và suy đoán của cậu không sai thì, cậu đã có một cơ duyên cực lớn, có thể thay đổi vận mệnh của bản thân...
Thế nên câu đã cố ….. Cậu cố chống cự để ...nắm bắt ...cơ hội ...này…...
.. Hết chập 2...
Tác giả; Hắc Thành
Viết bài; Hắc Thành
Đăng bởi | HắcThành2872000 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 10 |