Lão Giả Thần Bí.
Chập 3; “Lão già thần Bí”..
Khi đó, sắc mặt Hắc Vũ tái nhợt, mồ hôi đầm đìa cả vạt áo, cậu cố thở dốc, hai mắt từng tia máu hiện lên bên trong, nhìn có vẻ không chịu nổi. Lúc này cậu cảm thấy lục phủ ngũ tạng nặng trịch như là bị nghiền ép, và từ trong cổ họng trào ra chất lỏng ấm ấm ngòn ngọt, từ khóe miệng của cậu chảy ra một dòng máu đỏ.
Nhưng cậu vẫn không quan tâm mà vẫn cắn răng chịu đựng…
Cậu biết, lão già làm như vậy là đang đánh giá cậu, đối với độ chịu đựng với bản thân mình. Một khi mình bỏ cuộc sẽ bỏ lỡ cơ hội này.
Nhưng chuyện này hắn cũng không biết rõ nếu mình bỏ cuộc hay cố gắng tới cùng, lão già đó có giúp mình thay đổi hay không.
Mà cũng có thể là suy đoán của mình sai, là do mình đọc tiểu thuyết quá nhiều, gây nên ảo tưởng và nghĩ nhiều.
Mà cũng có thể người phía trước là quỷ dẫn đường, tới đưa mình đi đầu thai hay xúng địa ngục.
Mà sức mạnh người đó tản phát ra là một phần năng lực của quỷ dẫn đường thì sao….
Trong đầu cậu bắt đầu rối loạn…
Cậu lại nghĩ về cuộc đời 20 năm mà cậu đã trải qua.
Cuộc sống khó khăn, túng thiếu, hay sự khinh bỉ và xa lánh của mọi người…
Những hình ảnh ký ức cô độc mà trôi qua trong đầu….
….
Rồi cậu lại nghĩ về mẹ.
Khi cậu nghĩ tới hình ảnh ốm yếu của mẹ mình, hai mắt cậu lại đỏ lên, nước mắt không tự chủ được mà bắt đầu rơi xuống…..
……….
“Không dù như thế nào, mặc kệ suy đoán của mình có đúng hay không, điều đó không quan trọng, chuyện quan trọng bây giờ phải chịu đựng mà tìm cách quay lại….”
Trong lúc cậu đang chìm sâu trong suy nghĩ hỗn loạn,
Lão già đứng đối diện, nhận thấy được sắc mặt lạnh lùng có chút tái nhợt của Hắc Vũ mang vẻ bi thương, hai dòng lệ lăn dài trên mặt cậu.
Nhưng lão vẫn thản nhiên khi thấy thế, vì lão đã sống lâu chuyện gì mà chưa trải qua….
Thế nên khi lão vẫn thản nhiên khi thấy Hắc vũ như vậy thì có chuyện gì là lạ...
……………..
Một lúc sau lão già thấy Hắc Vũ vẫn trụ được dưới uy áp của mình thì ngạc nhiên, phải biết rằng uy áp của lão mạnh đến nhường nào, tuy thực lực hiện tại của mình chưa phát huy đến 1của 1phần10 lúc toàn thịnh, nhưng chừng đó cũng đủ để đè bẹp người trần rồi, ngay cả người vừa bước chân vào con đường tu luyện cũng phải run sợ dưới khí tức này., vậy mà tên tiểu tử trước mắt có thể trụ được lâu như vậy coi như là không phải người bình thường, mà tâm trí của tên này rất tốt, đúng là một hạt giống không tồi,
Có thể trụ được lâu như vậy, thì thân thể với sự chịu đựng đúng là không phải người bình thường....
Hạt giống này có thể tu luyện, mà hiện tại ta ko thể tự hồi phục lại bản thân nên cần một sự giúp đỡ, tên tiểu tử trước mắt là lựa chọn ko tồi.
Nghĩ thế lão liền lên tiếng nói....
“Được lắm, tiểu tử có thể chịu được uy áp của ta lâu như vậy đã ko phải là người bình thường rồi, ta thấy tâm trí của ngươi không tồi, vậy nên ngươi muốn bước vào con đường tu luyện không.”......
Nói xong lão phất tay thu lại khí tức, khí tức xung quanh vô thanh vô tức mà biến mất, dần lui về thân của lão già...
Khí tức uy áp vô tức biến mất, Hắc Vũ kiệt sức theo bản năng lảo đảo mấy bước rồi cố đứng vững và từ trong suy nghĩ hỗn loạn cùng bi thương cũng dần tỉnh lại..
Nghe Lão Già nói như vậy thì trong lòng rung động, nhưng đó chỉ là cảm xúc bên trong.
Không ngờ suy đoán của mình thế mà đúng.
Đọc nhiều tiểu thuyết cũng có lợi kkkkk….
Tuy bên trong nghĩ như vậy, nhưng vẻ bề ngoài sắc mặt tuy mặt tái nhợt nhưng vẻ mặt trở lại lạnh lùng như hàng ngày, mà lên tiếng hỏi...
(Sau khi cậu trải qua chuyện lúc nãy, ở giữa ranh giới sinh và tử, dường như cậu đã không còn sợ chết nữa, chết là thứ đáng sợ của con người, nhất là người càng quyền lực lại càng sợ. Nhưng Hắc vũ khác, hắn không bạn, không tiền không quyền lực, chỉ như là một người bị xã hội coi là rác hoặc là thứ bỏ đi, thế nên bây giờ sự sợ hãi đã không còn, còn thì cũng chỉ là sự lạnh lùng đối với mọi thứ xung quanh….)
“ Được, nhưng trước hết ta muốn biết.
Ngươi là ai....??
Đến từ đâu, và đây là nơi nào”
Ngữ khí lạnh lùng dường như người mà hắn hỏi cũng như những người bình thường khác.
Nói xong Hắc Vũ nhìn lão mà đợi câu trả lời. ....
Lão già sau khi nghe ngữ khí của Hắc Vũ xong vẻ mặt trầm xuống....
Lão chưa bao giờ bị ai nói với giọng điệu như vậy trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn cố nén lại, lại nói.
“ Tiểu tử, không tồi vẫn có thể bình tĩnh như vậy, phải biết lúc ta đang ở lúc toàn thịnh thì người người cung kính, không có nửa câu vô lễ, vậy mà ngươi vẫn bình tĩnh nói vậy với lão phu.”
Vừa nói lão vẻ mặt âm trầm nhìn Hắc Vũ.
Hắc Vũ vẫn bình ổn mà tiếp lời.
“ Đừng nói nhảm nữa mau trả lời đi”...
Tuy bề ngoài nói vậy nhưng trong lòng Hắc Vũ đang khẩn trương, hắn cũng có suy đoán.
Hắn dựa vào tình huống của lão mà đoán,
Cái lão già này chắc gạp nạn mới thành ra thế này, đoán chừng lão cần người giúp đỡ đây, mà sự lựa chọn tốt nhất không mình thì là ai.
Nhưng suy đoán cũng là suy đoán thôi không thể khẳng định được đành đánh cược vậy.
Lão nghe xong câu này thì vẻ mặt trầm xuống suy nghĩ một lúc sắc mặt trở nên bình tĩnh thầm nói.
“ hazzzz.....
Đã sống lâu lại bị một tên nhãi không biết nói chuyện chọc tức, nếu để mấy lão gia hỏa kia biết sẽ bị cười thối mặt mất.”
Nói xong lão vẻ mặt lạnh lùng như chưa xay ra chuyện gì mà nói, khiến trong lòng Hắc Vũ có chút khiếp sợ.
" Lúc đó người cầu ta chỉ điểm, không ngàn thì vạn, đứng xếp hàng dài không thấy cuối. Mà tiểu tử ngươi lại dám nói với ta như vậy...."
Hắc Vũ trong lòng tuy khiếp sợ, nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng mà đáp trả
" ồ..... thì ngươi vẫn là con người thôi a..
Mà nói đi nói lại, ta không biết gì về lão, để ta tin tưởng một con quỷ thì toang."
Lão già ngẩn người không biết trả lời như thế nào, vậy mà tên này vẫn coi mình là quỷ..=_=!!!!
Một lúc sau lão thở ra một hơi rồi nói tiếp.
" Thôi được, để ngươi tin tưởng ta hơn thì, ta cũng nên nói một ít lai lịch của mình thì hơn. Tiểu tử nghe cho kỹ đây...
Tên ta là; Ngô Thiên Khung.
Ngươi cứ gọi ta là Ngô Lão...
Nói xong, Ngô lão vẻ mặt như chìm đắm vào...ký ức ….mà trầm tư...
_________ hết chập 3_________
Tác giả: Hắc Thành
Viết bài; Hắc Thành
Đăng bởi | HắcThành2872000 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 13 |