Thế Giới Tu Tiên.
Chập 7: Thế Giới Tu Tiên
Lúc đó, nói những lời đó xong vẻ mặt Ngô lão bình bình thản thản mà đứng đó, quan sát biểu tình của Hắc Vũ mà đợi câu trả lời..
Hắc Vũ nghe xong lời nói thấm thía của Ngô Lão sắc mặt cũng trầm trọng hẳn lên, hắn cũng đã nghĩ tới vẫn đề này rồi, nhưng khi nghe Ngô lão nói, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi, bởi vì hắn biết một khi mình đi lên con đường này thì cuộc sống sau đó là sự khó khăn, tịch mịch và còn phải thí cái mạng nhỏ này bất cứ lúc nào, phải gặp những hoàn cảnh sinh tử, cho dù thế cũng phải tiến lên, vì đã chọn thì không tiến bước để cho bản thân mạnh lên thì những điều này phải trải qua.
Mà nếu sống như bình thường trở về cuộc sống cũ tuy là bình yên không có những cảnh tượng đó, nhưng đó là đối với người ta, còn riêng bản thân mình thì khác, cuộc sống âm u, không có mấy người ở cạnh mình, cuộc sống bị tất cả mọi người xung quanh xa lánh, khin bỉ, với một cuộc sống như vậy thì chẳng khác nào ở dưới địa ngục âm u...
Còn mẹ nữa, bà ấy là người giúp mình có động lực sống tiếp, là người lúc nào cũng an ủi mình, mỗi khi mình suy sụp tinh thần, là người vì mình mà đổ bệnh, mà bây giờ cũng không sống được lâu nữa, nếu bà ấy mất thì mình cũng không sống để làm gì ở cái thế giới này. Vậy nên bây giờ mình cần thực lực, cần thoát khỏi cái thế giới chết tiệt này, cần phải cứu mẹ, làm tròn trách nhiệm báo hiếu....**
Bất giác Hắc Vũ không tự chủ được cản xúc bản thân, hai dòng lệ nóng lại từ khóe mắt lăn dài xuống má.
Thân hình cậu có chút run run. Hai tay nắm chặt...
......
Trong Lúc đó. Những biểu hiện của Hắc Vũ đều bị Ngô Lão thu vào đáy mắt, nhưng lão vẫn thản nhiên nhìn cũng không nói gì, bởi vì lúc này có muốn giúp cũng không giúp được gì...
Lão biết cuộc sống trần tục tuy nói thì dễ nhưng thực tế thì cũng rất phức tạp, lão đã sống lâu như vậy đã chứng kiến biết bao sinh linh nơi tục thế, vì miếng cơm mà tran giành nhau, vì quyền lực mà hãm hại lẫn nhau, kẻ thấp kém thì bị khinh bỉ, nói chung là trần tục rất phức tạp , cũng không sai biệt lắm, vậy xem tên tiểu này chọn cái nào đây....
Ngô lão vẫn đứng lơ lửng cách Hắc Vũ một quãng,
một lúc lâu sau, lão định mở miệng an ủi, nhưng chưa kịp mở lời thì..!!!
Hắc Vũ đối diện ngước mặt lên, tuy gương mặt của cậu không dễ nhìn, nhưng lúc này nhìn kĩ một chút thì trừ khuôn mặt lạnh lùng ra còn cảm thấy có chút phong thái trong đó, cậu ánh mắt kiên định trả lời.
-Ngô lão, ta đã quyết định rồi, tôi sẽ bước vào con đường tu luyện, cho dù nó có khó khăn đến dường nào, ngay cả khi tính mạng có bị uy hiếp tôi cũng sẽ không lùi bước, thế nên mong Ngô lão người hãy giúp ta đi trên con đường này.
Hắc Vũ nói xong ánh mắt vẫn kiên định nhìn ngô lão, khiến ngô lão ngẩn người một lúc sau.
Lão mới tán thưởng vừa nói vừa cười, lại nói.
-Tốt lắm, tiểu tử không tồi, biết khó mà không lùi, cho dù biết là có mất tới tính mạng mà không chùn bước, đúng là ý chí không tồi nha.
Lão lại nói tiếp.
-Chắc con chưa biết gì về thế giới tu tiên nhỉ.
-Vâng, thưa Ngô lão
Ngô lão nhận được đáp án vẫn thản nhiên, lão biết khi lão ở trong cái bảo vật kia bay vào trong thế giới này, lão có thể cảm nhận được nơi đây linh khí loãng hầu như là không có.
Vì thế lão nghĩ cái thế giới này chắc không có bao nhiêu người tu luyện, cho nên việc Hắc Vũ không biết gì về thế giới tu hành, lão cũng không có gì để ngạc nghiên.
Điều mà lão không nghĩ tới là, một nơi phế đi như thế này lại có thể khiến thứ đó sát nhập vào như vậy.
Càng không nghĩ tới nó lại chọn một phàm nhân làm chủ, tuy thiên phú của tên Gia Hỏa này không tồi nhưng người như vậy ở chỗ lão thì vô vạn.
Lão vẫn thắc mắc không biết tên tiểu tử này có chút gì đó kì quái nhưng lão vẫn cố kìm lại suy nghĩ mà tiếp tục nói.
Ngô lão lại mở miệng nói.
-Cũng phải thôi, ở một thế giới mà hầu như không có bao nhiêu linh khí này thì 98% là người trần hết, mà thôi chuyện này gác lại một bên đi. Giờ ta sẽ kể cho con một số chuyện của thế giới tu tiên…
Trong thế giới này, rất tàn khốc, ngoài những gì ta nói với con lúc trước thì vẫn còn rất nhiều thứ khác, tuy con đường này rất nguy hiểm, nhưng cũng có kỳ ngộ, tuỳ vào vận khí của bản thân thôi, mỗi một tu sĩ đều truy cầu đột phá giới hạn,
Có những lão quái đã sống mấy vạn năm, thậm chí là mấy trăm vạn năm những người này chỉ cần động một ngón tay thôi cũng đủ để hủy diệt cái tinh cầu này. mà trong thế giới này việc tàn sát lẫn nhau, đều xảy ra như ăn cơm bữa.
Thế nên khi con đi ra ngoài tu luyện phải cẩn thận, những chuyện này ta cũng chỉ nói tới đây thôi, sau này con sẽ phải tự mình trải qua, và tự hiểu lấy, nhớ nhé tiểu tử.
Hít hà, Hắc Vũ nghe xong hít một hơi lạnh, động một ngón tay bay màu luôn Trái Đất con bà nó mạnh vl.
Liệu mình có đạt được như vậy không…
Trong lòng Hắc vũ là một mảnh rung động và ngưỡng mộ, cậu lại cố kìm lại rung động của bản thân mà nắm chặt hai tay, ánh mắt kiên định trả lời.
-Vâng ta đã hiểu, thưa ngô lão, ta nhất định sẽ đạt tới…. sức mạnh….đó.
..
..hết chập 7...
Tác giả; Hắc thành
Viết bài; hắc thành
Truyện Đại Hợp Vũ Trụ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | HắcThành2872000 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |