Hồi ức (27).
Thấy vậy, chàng tiến đến nép sát người vào cánh cửa để quan sát động tĩnh từ bên ngoài, Tuy nhiên có vẻ như chúng chỉ đi ngang qua nơi này thôi, chứ vẫn chưa hề nhận ra có điều gì bất thường.
Lúc ấy, chàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bấy giờ, chàng đi lại lục lọi trong người thủ cung vệ lấy ra Định Ngọc Châu màu xanh, rồi bóp nát nó bằng tay không. Vật này vốn dĩ là dùng để mật báo tin tức và còn dùng như một chiếc chuông cảnh báo khi có một nguồn khí lực mạnh mẽ đến gần, nó sẽ rung rất dữ dội.
Tuy nhiên, Trương Vệ lúc này làm gì có chân khí trong người đâu. Nên dù chúng có tác dụng thì cũng không thể nhận ra được chàng, cẩn tắc vô áy náy, chàng phải phá hủy nó trước, sau đó bắt trói tên thủ cung vệ này lại.
Vô tình chàng ngẩng đầu nhìn lên tìm chỗ đặt tên cung vệ thì chợt nhận ra gian phòng này là nơi chứa sách. Giờ chàng mới hiểu thì ra vì nơi này không có gì quan trọng nên mới chỉ có một thủ vệ.
Đột nhiên chàng nảy ra một ý tưởng, thế là chàng bắt tay vào hành động ngay.
Độ chừng nửa giờ sau.
Chàng buộc phải đánh thức tên thủ cung vệ dậy.
Khi lờ mờ mở mắt, hắn đã nhận ra tình trạng của bản thân liền vùng vẫy nhằm thoát thân nhưng đã bị chàng trói quá chặt khiến hắn không thể nào lay động được. Hơn nữa nhờ tác dụng của hương dược Huyết Xuyên Tràng mà Trương Vệ đã dùng, có tác dụng khiến kinh mạch bị tắc nghẽn tạm thời, nên hắn không thể nào dùng đến công lực để tự cứu lấy mình. Đến cả việc hét lớn, hắn cũng không làm được, vì tác dụng phụ của Huyết Xuyên Tràng khiến âm thanh trong cuống họng đã thay đổi chỉ phát ra được tiếng rất nhỏ,
Nhận ra đây là thời điểm thích hợp, Trương Vệ mới cầm ra một thanh đoản đao được vắt bên hông ra, rồi trực tiếp cắm xuống mặt sàn bên cạnh đối phương. Sau đó dùng giọng hăm dọa nói:
"Ngươi bây giờ đã bị trúng Tam Trung Thủ Đoạn Trường. Không có thuốc giải của ta ngươi chỉ có con đường chết. Lúc đó hài cốt của ngươi sẽ bị thuốc của ta làm cho mục rữa, thối nát đến mức Diêm Vương cũng không thể nhận ra. Thế nào thấy sợ không?"
"Ngươi...ng...ươi... rốt cuộc là ai."
Thủ vệ, khó khăn nặn ra từng chữ trong sợ hãi. Thấy chiến thuật có vẻ hiệu quả, mà chàng cũng còn dư thời gian nên muốn chơi đùa thêm một chút.
"Ta là ai sao? Một câu hỏi thú vị đó chứ? Ta là Trương Vệ..."
Nói đoạn, chàng mở tấm khăn che mặt cho hắn chứng kiến dung mạo của mình. Rồi nhanh chóng đưa thanh đao lên gần cổ hắn, mà nói tiếp.
"Bây giờ ngươi đã biết được ta là ai rồi, vậy thì ngươi cũng sẽ phải chết."
Kẻ này vốn dĩ chỉ là một tên thủ vệ tầm thường nên tuyệt nhiên không biết chàng là thần thánh phương nào. Nhưng hắn lại là một kẻ sợ chết, gương mặt đã thể hiện hết những gì nội tâm của hắn đang bộc phát. Thấy chàng sắp ra tay trên bản thân, hắn hớt hải, vội ngăn lại:
"Ngươi... ngươi đến đây vì kim ngân đúng không? Tôi biết... tôi biết... nó ở đâu."
Nghe thấy lời này, khiến Trương Vệ nhất thời kinh ngạc. Liền đáp:
"Oh! Ngươi nghĩ ta sẽ tin một kẻ như ngươi sao, kim khố quan trọng của gia tộc lại để một hạ nhân như ngươi biết, định lừa ta."
Nói đoạn chàng ghim mạnh đoản đau xuống sàn phát ra một tiếng.
Phập.
Chính hành động này đã khiến đối phương hoảng sợ tột độ liền hoảng loạn, lúng túng nói:
"Tôi... tôi từng uống rượu với một trong những kẻ thường xuyên vận chuyển kim ngân. Nên vô tình được biết mà thôi, tôi tuyệt đối không nói dối."
Chàng đưa mắt quan sát biểu cảm của hắn thật kỹ, thấy rằng hắn cũng không có gì để phải nói dối. Nên cũng tạm thời tin tưởng.
Dẫu vậy, kế hoạch của chàng vẫn không thay đổi.
Đầu tiên chàng đánh ngất hắn, rồi cởi trói và đặt hắn nằm co ro giữa phòng, đồng thời hai tay của hắn được chàng đưa ra sau lưng.
Tiếp theo đổ hết tất cả các sách trên kệ xuống, tạo thành một núi giấy.
Kế đến, chàng lấy từ trong người ra một hỏa dược hình cầu. Sau đó thì đánh lửa lên sẵn, rồi chàng buộc một đầu vào sợi dây đặt ở trên cao, lấy kệ gỗ làm chỗ để.
Đầu còn lại buộc vào ngón tay phải của tên cung thủ.
Chuẩn bị hoàn tất, chàng đợi toán tuần tra tiếp theo vừa đi khỏi là ngay lập tức rời đi.
Không lâu sau, Trương Vệ đặt chân đến một khuôn viên lớn, với thủ hạ Từ gia tập trung rất đông, tiếng nhạc, tiếng rượu linh đình trong đêm.
Chàng đứng nấp ở một góc khuất mà không ai nhận ra, lặng lẽ xem xét.
Bên trong có một lão giả tuổi khoảng trung niên, vẻ mặt cao có đi kèm khuôn mặt đầy sẹo rỗ.
Lão vừa uống rượu, vừa thưởng thức hai mỹ nhân bệnh cạnh. Với tình trạng nàng múc, chàng uống như trước mắt Trương Vệ thì buổi tiệc này không sớm kết thúc được.
Lão cứ một chén rượu, là lại đưa tay sờ soạng vào người nữ nhân. Lúc thì chạm vào hai khối nhu nhuyễn đầy đặn, lúc thì chạm vào bờ mông của nữ nhân.
Phải nói rằng, hai ả này cũng rất lêu lỏng, không những cho hắn tự ý chạm vào mà còn phát ra những tiếng rên đầy tính kích thích, khiến lão lại càng được nước lấn tới, đưa tay xuyên qua cả lớp áo sống bên trong mà hưởng thụ cảm giác khoái lạc.
Dù trước mặt lão có đến mấy chục tên hạ cấp, lão vẫn tự nhiên như chốn riêng tư.
Người này, Trương Vệ chàng đã từng gặp qua. Lão là Từ Hiền, Thập Ngũ Trưởng Lão của Từ Gia Trang. Lão cũng là một kẻ có thực lực cao.
"Xem ra lão ta đến đây trông coi và quản thúc nơi này." Chàng nói thầm.
Bất chợt, một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Trương Vệ đã dựa vào đó mà ngay lập tức biến mất. Vốn dĩ chàng không mấy tin lời của tên cung thủ, nhưng suy đi nghĩ lại thì chàng thấy cũng rất đáng để đến nơi hắn nói mà kiểm tra thử.
Kế hoạch ban đầu của chàng, chính là để đến lúc thích hợp khi tên cung thủ tỉnh lại, hắn sẽ đánh động đến hỏa cầu khiến nó rơi xuống, trực tiếp khai hỏa cho cả gian phòng. Lúc đó ắt hẳn sẽ đánh động đến toàn bộ thủ vệ đến để dập lửa. Bấy giờ chàng sẽ xem thử nơi nào không có động tĩnh cùng nhiều thủ vệ tập hợp nhất thì khả năng cao chính là kim khố.
Nhưng bây giờ kế hoạch tạm thời thay đổi. Vì nơi mà chàng đang đặt chân đến.Chính là một khu rừng trúc ở phía sau gia trang Từ gia.
Nơi này dẫn lên một ngôi miếu cổ, xung quanh là những hồ nước nhỏ. Ngay chính chàng cũng phải tự hỏi:
"Nơi này thật sự cất giữ kim ngân ư."
Dù rằng, không có bóng người, nhưng Trương Vệ cực kỳ cẩn thận bước chân nào cũng đặt sự an toàn lên trên hết.
Một lúc sau, khi chàng đã đi sâu vào rừng trúc, thì nhìn thấy một tảng đá hình núi được khắc lên bốn chữ.
"Hiệp Chi Đại Giả."
Chàng bèn dừng lại. Sau đó tiến lại gần mà xem xét, cuối cùng trên một phiến đá nhọn nhô lên cao.
Chàng đã xoay nó theo chiều kim đồng hồ ba lần.
Tức thì phát ra một tiếng "cạch".
Hòn đá ngay tức thì bị kéo lùi về phía sau, để lộ ra một con đường đi xuống bên dưới.
Lúc này, chàng mới nhận ra, những gì tên cung thủ nói là thật. Ở nơi này toàn là kim ngân vàng khối nguyên chất. Với số lượng không sao có thể đếm xuể.
Nào có thể ngờ, một thứ quý giá như vậy lại được cất giữ ở một nơi bí mật đến thế, nếu như không có thông tin mật, thì chắc hắn chuyến đi này của chàng đã phí công vô ích.
Bấy giờ, khi chàng vừa bước chân xuống nền gạch bên dưới. Thì, một trận pháp ngay tức thì được khai mở. Khiến chàng vô cùng bất ngờ.
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |