Hồi ức (26).
Suy đi tính lại, A Cẩu đã hiến cho Trương Vệ một kế sách chu toàn.
"Chẳng phải đệ là người tu tiên, luyện võ sao. Chắc cũng đã quen biết không ít những nhân sĩ bốn phương. Chi bằng đệ hãy nhờ họ tìm kiếm tung tích của mẫu thân Hỷ Tước thử xem.
Biết đâu, lại có được thông tin gì đó. Lúc đấy đệ sẽ có lý do để buộc Hỷ Tước phải rời đi rồi. Như thế vừa lợi cho đệ, vừa lợi cho nàng. Vẹn cả đôi đường."
Nghe nhắc đến người trong giang hồ, ngay lập tức Trương Vệ nhớ đến một người mà ai cũng biết là ai "Kinh Như Tuyết".
Vậy là trong lòng chàng manh nha ý định sẽ nhờ đến hắn trong việc này.
Mục tiêu đã có sẵn, Trương Vệ liền bắt tay vào thực hiện. Tuy nhiên trước đó chàng không quên lấy từ trong người ra túi ngân lượng mà giao nó lại cho A Cẩu.
Tuy nhiên cũng như bao lần, hắn một mực từ chối và nói rằng:
"Đệ cứ giữ lấy mà dùng. Số ngân lượng mà đệ đưa vẫn còn lại rất nhiều. Ta không thể vì chút ít ngân lượng của đệ mà mất đi tình bằng hữu này."
Nói đoạn, hắn đẩy tay cầm túi vải của chàng về lại lồng ngực của chính chủ rồi nói thêm.
"Chăm lo cho Hỷ Tước là lẽ tất nhiên, ta xem muội ấy như là tiểu muội tử. Nếu không phải vì muội ấy cố chấp ta đã đưa muội ấy về đây mà chăm sóc rồi. Nên đệ cứ yên tâm về điều ấy."
Dứt câu, hắn không để chàng kịp đáp lời. Tiện tay hắn trực tiếp lấy lại túi quà, rồi cẩn thận gói lại sợi dây chuyền rồi nói:
"Ta nghĩ, với tình cảm sâu nặng của hai người. Ta nên để muội ấy trực tiếp giao thứ này cho đệ sẽ ý nghĩa hơn."
Nghe vậy cũng có lý nên Trương Vệ liền quay trở lại bàn.
Bấy giờ, Hỷ Tước vẫn ngồi đợi chàng quay lại. Dẫu đồ ăn đưa lên đã trở nên nguội, nàng vẫn một mực kiên định ngồi chờ.
Sau tất cả mọi chuyện, Trương Vệ đã hiểu rõ tấm lòng mà Hỷ Tước dành cho mình.
Thế nên lúc này, dẫu vẫn chưa mở lời khẳng định mối quan hệ yêu đương. Nhưng chàng dường như đã mặc định nàng chính là nữ nhân của mình. Dẫu biết thời gian sắp đến sẽ vô cùng khó khăn cho cả hai, nhưng Trương Vệ bằng mọi giá vẫn sẽ bảo vệ nàng.
Chàng đặt nhẹ bàn tay của mình lên tay nàng. Rồi dịu dàng nói:
"Ta có chuyện muốn nói với muội."
Bất ngờ bị Trương Vệ nắm tay, khiến Hỷ Tước bất giác trở nên ngại ngùng mà cúi đầu e thẹn. Nàng cười thầm mà trong lòng đầy hạnh phúc.
"Huynh cứ nói đi, muội vẫn đang nghe."
Lúc này, Trương Vệ hiểu rằng, nếu cứ vòng vo mãi sẽ không giải quyết được vấn đề. Nên đã quyết định vào thẳng trọng tâm. Chàng đưa bàn tay còn lại, trực tiếp nắm trọn lấy song thủ của nàng. Rồi đặt để chúng chính giữa hai người rồi nói:
"Hiện giờ, huynh vẫn còn hành trình tu luyện dài ở phía trước, nên chắc chắn sẽ không thể bên cạnh muội mãi. Ta biết... muội sẽ không rời đi khi chưa nắm được hành tung của mẫu thân mình.
Mà vừa rồi cả Đế Đô đều đã chứng kiến, muội và ta có quan hệ với nhau. Vì thế không tránh được việc kẻ gian có ý hãm hại muội.
Ám tiễn sẽ khó phòng, vậy nên tạm thời muội hãy ở lại đây với A Cẩu huynh. Khu vực này là của Trương Gia Bảo, bọn chúng cũng sẽ không dám làm càn. Trong thời gian này ta sẽ nhờ người thay muội làm việc đó. Được không."
Thật ra, trước khi Trương Vệ mở lời. Hỷ Tước đã có quyết định cho riêng mình. Nàng cũng là người hiểu chuyện, khi Trương Vệ đứng ra đòi lại công đạo cho nàng thì sớm muộn gì điều này cũng phải xảy đến.
Vậy nên, trong khi Trương Vệ căng thẳng chờ đợi cái gật đầu của nàng thì nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đồng ý rồi.
Nàng thầm nhủ.
"Nam nhân này, vì mình mà chịu bao khổ cực. Mình không thể để chàng vì mình mà mất mạng được. Nếu chàng có mệnh hệ gì, Hỷ Tước ta làm sao có thể sống tiếp."
Thành ra, chẳng bao lâu sau, nàng đã gật đầu mỉm cười, đồng thuận theo ý chàng.
Điều đó khiến Trương Vệ thấy nhẹ lòng, mà nở một nụ cười ấm áp.
....
Sau khi an bài nơi ăn chốn ở cho Vy Hỷ Tước.
Trương Vệ đã quay về Trương Gia Bảo ngay trong ngày.
Bấy giờ, trời cũng đã vào giờ Tý, không gian tĩnh mịch và yên ả, đến mức chỉ còn nghe thấy những tiếng cồng của người gác đêm vọng ra từ cuối phố.
Chàng từ tốn bước vào phòng, rồi cước bộ chậm rãi đến trước chiếc tủ cũ kĩ quen thuộc. Sau đó xoay lưng tủ lại, tiếp theo mở ra một ngăn tủ bí mật.
Trong đấy là một bộ hắc y, không khác gì đạo tặc.
Chàng cầm lấy nó lên tay và cười lạnh:
"Từ Diên Ninh, Từ Lạc Hiên. Hai người các ngươi đã đắc tội nhầm người rồi."
Lúc chiều chàng có thể nhẫn nhịn mà cho qua. Nhưng khi biết, số ngân lượng mà Hỷ Tước đánh đổi, cốt là muốn mua quà cho mình. Thì chàng đã thay đổi ý định, quyết cho chúng một bài học nhớ đời.
Không để mất thêm thời gian, chàng trực tiếp khoát lên người bộ đồ đen bí ẩn, sau đó lấy từ trong nạp giới ra một bình dược nhỏ, có hoa văn vảy rồng.
Rồi uống lấy một ngụm.
Tức thì cơ thể phát ra một nguồn khói sáng trắng liên tục.
Thứ mà chàng vừa dùng có tên là Ngự Phong Thần Thủy, có tác dụng thay thế khinh công hiện giờ đang bị phế của chàng.
Như một cơn gió, chàng đẩy mạnh cửa sổ mà bay ra ngoài, giữa bầu trời đêm không trăng không sao. Nhìn chàng cứ như một bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện.
Chẳng mấy chốc chàng đã đến được thành Tây và Từ Gia Trang đã ở ngay trước mắt.
Tạm thời, chàng nấp sau một góc mái nhà khuất bóng, nhằm quan sát nhất cử, nhất động đang diễn ra bên trong Từ Gia bằng vọng viễn kính. Thứ đã được Kinh Như Tuyết tặng cho chàng không lâu trước đây, với xuất xứ từ Tây vực có khả năng quan sát sự vật từ khoảng cách xa hơn 100 trượng.
Nhờ khả năng của kính, Trương Vệ về cơ bản đã nắm rõ cách thức hoạt động của thủ hộ gia trang Từ gia.
Đầu tiên là đao hộ vệ cầm đao đứng ở các góc tường cùng cổng vào. Tiếp đến thủ cung hộ vệ, chúng cầm cung đứng trên hầu hết các mái nhà. Cuối cùng là tuần tra thủ vệ, có nhiệm vụ cứ mười phút sẽ đi vòng quanh các hành lang và các khu vực khác một lần. Đến cả nơi thầm kín cần sự riêng tư như mao xí cũng có đến bốn đao hộ vệ canh gác.
Với sô lượng đông đảo thế này cũng không có gì là ngạc nhiên, khi nơi Trương Vệ đến là khu vực được xem như tối quan trọng của Từ Gia Trang, họ dùng nơi này để cất giữ kim khố của các phường thị mà các tiểu thương đã ký gửi.
Mục đích của chàng đã rất rõ ràng, chỉ cần khiến nơi này có biến, thì chiếc chân ghế của Từ Gia sẽ bị lung lay dữ dội tại đất Đế Đô này.
Quan sát một lúc lâu, Trương Vệ đã nhìn ra được lỗ hổng, ngay lập tức chàng nở nụ cười thần bí. Tức thì chàng biến mất trong tích tắc chỉ để lại một chút hư ảnh.
Không lâu sau, chàng đã đến một khuôn viên với bốn bề là cây xanh, cùng một tảng đá lớn giữa một hồ nước nhỏ nhân tạo. Ở đây có một thủ cung hộ vệ trên máy nhà, ngoài ra không có ai khác.
Với thực lực hiện tại, một chọi một đương nhiên Trương Vệ sẽ dễ bề đối kháng hơn, vậy nên chàng đã quyết định bắt đầu từ chỗ này. Trước tiên, chàng lấy từ trong người ra một túi giấy tam giác.
Sau đó nhanh chóng áp sát mục tiêu từ phía sau, rồi hất toàn bộ số bột bên trong lên người đối phương. Chưa đầy vài giây thủ cung vệ kia đã ngã lăn ra bất tỉnh.
Thành công bước đầu, tiếp đến, chàng lấy đi chìa khóa bên hông của đối phương, rồi nhanh chóng cõng hắn cùng những vật dụng liên quan di chuyển vào bên trong gian phòng mà đóng cửa lại.
Vừa đặt chân vào phòng. Chàng đã vội nín thở khi nghe tiếng bước chân của những tuần tra hộ vệ bên ngoài.
"Tệ thật, đến nhanh vậy sao."
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |