Hồi ức (25).
Bấy giờ sức mạnh của ngôi lời mới bắt đầu được khai phá.
Những lời xuất phát từ môi miệng thiên hạ như lưỡi dao sắc lẹm khứa mạnh vào tim.
"Nhìn xem còn ra thể thống gì nữa."
"Tên công tử này là ai đây."
"Nghe đâu là Trương thiếu gia của Trương Gia Bảo đó."
"Sao hắn lại thân thiết với một ả yêu nữ hành khất hạ đẳng vậy."
"Gia môn thật bất hạnh.
Chẳng mấy chốc, Trương Vệ đã thành trò cười cho thiên hạ. Tuy nhiên chàng nào có bận tâm về chúng, suy cho cùng từ trước đến nay, trái tim của chàng cũng đã tổn thương quá nhiều. Đến mức dù có sát thêm muối vào, cũng không khiến chàng trở nên đau đớn hơn được nữa.
Thứ mà chàng để tâm nhất lúc này chính là cảm xúc của người phụ nữ mà chàng yêu.
Trương Vệ bất chợt xoay người, nhìn về phía Vy Hỷ Tước mà nở một nụ cười an ủi.
Mặc dù nàng không hề nhìn thấy gì. Nhưng chàng thì có, thứ chàng thấy lúc này là những dòng nước mắt lo lắng đã lăn trên gương mặt tiều tụy vì nắng mưa của nàng. Điều đó khiến chàng đau xót, bèn nói với nàng rằng:
"Chúng ta đi thôi."
Dứt lời, chàng nắm tay Hỷ Tước bước qua đám đông mà rời đi. Tuy nhiên trước khi khuất dạng chàng liếc nhìn về phía hai tên họ Từ một lần với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Bắt được ánh mắt đó, đã khiến Từ Lạc Hiên bất ngờ trở nên run sợ, trong vô thức mà bước lùi một cái.
Thấy vậy,Từ Diên Ninh buột miệng rủa.
"Tên Trương Vệ này, vẫn cứng đầu như xưa, chưa biết chết là gì. Chỉ có dựa hơi gia môn là giỏi. Dùng ánh mắt đe dọa ai chứ, để xem lần sau gặp lại ta đối xử với hắn như nào."
Không bao lâu sau.
Một nhóm lính Kiến Quốc đi đến, quát lớn:
"Tụ tập ở đây làm gì. Giải tán đi."
Nhờ vậy, đoàn người đông đúc mới tản ra, đồng thời hai người họ Từ cũng theo đó mà rời đi. Vốn dĩ chúng cũng muốn ra tay trên chàng. Nhưng cũng vì sợ bị ảnh hưởng đến danh tiếng nên cũng không dám làm liều mà tạm thời cho qua chuyện.
Trên thực tế, đúng là nếu như Trương Vệ không có Trương Gia Bảo đứng đằng sau, thì có lẽ chàng đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Thế cho nên chàng, từ lâu đã không còn muốn mang danh tiếng, dựa lưng vào gia môn nữa. Nhưng sự thật, vẫn phải dựa vào nó để tồn tại.
Một lát sau.
Dưới gốc cây liễu, cách chỗ vừa rồi không xa.
Trương Vệ đặt để Hỷ Tước ngồi ở đó, bàn tay thì đang tiện bề chăm sóc cho bàn chân đang bị trầy xước của nàng.
Rẹc.
Vừa xé vạt áo sống bên trong của mình, chàng vừa ân cần hỏi:
"Có đau không?"
Vừa rồi, trong lúc vội vàng, Hỷ Tước không may đã té ngã khiến cả tay và chân đều bị thương. Nhưng vì sự an nguy của chàng, nên nàng không màng đến thương tích của bản thân mà tiếp tục bước tiếp.
Thành ra lúc này, máu vẫn chưa được cầm, đồng thời còn có dấu hiệu bị nhiễm trùng. Cho nên Trương Vệ vội vàng băng bó, rồi dùng đan dược mang theo mà thoa lên cho nàng.
Sự ấm áp đến từ chàng đã khiến Hỷ Tước cảm động. Nàng khẽ nói:
"Trương Vệ ca ca, huynh đâu nhất thiết phải vì muội mà đắt tội với người khác. Sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của huynh đấy."
Nghe vậy, Trương Vệ chỉ mỉm cười, mà không đáp lại câu hỏi của nàng. Sau đó chàng hỏi ngược:
"Tại sao lúc đó, muội không từ chối đi. Ngân lượng nhiều thì cũng không bằng danh dự của bản thân kia mà."
"Đối với những người như muội, phải bỏ đi sĩ diện của bản thân thì mới có cái để bỏ vào bụng. Với muội mà nói điều đó không đáng là bao."
Trước câu trả lời này, Trương Vệ còn biết nói gì hơn nữa. Vì Trương Vệ cũng như nàng mà thôi, những con người ở ngoài rìa của xã hội. Hiện tại bản thân chàng còn chưa lo nổi thì lấy gì đảm bảo cho nàng một cuộc sống ấm no.
Bẵng đi một canh giờ.
Trương Vệ dẫn Hỷ Tước đến quán mỳ gia của A Cẩu đặng dùng bữa. Khi đặt chân đến chốn cũ, ngay chính chàng cũng không nhận ra hàng quán ngày trước nữa. Mới trãi qua một thời gian ngắn mà nơi này đã phát triển thành một thực quán với hai lầu hẳn hoi.
Thấy thế, chàng bèn ghé sát tai nói nhỏ với Hỷ Tước:
"Xem ra Cẩu huynh ăn nên làm ra lắm."
Nàng liền gật đầu, cười:
"Phải, mỳ huynh ấy làm rất ngon."
Sau khi, Trương Vệ để Hỷ Tước ngồi vào bàn và gọi món như cũ, thì chàng liền tiến đến tìm A Cẩu đặng nói chuyện. Hắn vẫn như ngày nào, cực kỳ tôn trọng chàng, khi thấy chàng đến vì bỏ dở mọi chuyện mà đón tiếp.
Bấy giờ, hai người đi ra một góc lầu đặng tâm sự riêng.
Trong lúc đang nói chuyện, thì A Cẩu bỗng nhiên đi vào trong, sau đó cầm ra một món quà được gói lại rất kỹ đưa đến trước mặt chàng mà nói:
"Tặng cậu nhân ngày sinh thần sắp tới. Tôi đoán là cậu vẫn chưa nhận được món quà cho ngày đó nhỉ, mà chắc cậu cũng sẽ rời khỏi Đế Đô thêm một thời gian nữa."
Nghe đến đó bản thân Trương Vệ còn phải ngạc nhiên, vì chàng cũng đâu có ngờ rằng, sinh thần của mình bản thân còn chưa nhớ mà A Cẩu lại nhớ. Nhưng dù gì, cũng là món quà đến từ người huynh đệ chí cốt, nên Trương Vệ vui vẻ nhận lấy.
Thấy chàng cầm nó rồi, A Cẩu mới nói tiếp:
"Món quà này là của Hỷ Tước đấy."
Chính câu nói này đã tô điểm thêm sự bất ngờ trên gương mặt của chàng. Trong khi chàng còn chưa biết nói gì, thì A Cẩu đã chậm rãi kể lại mọi chuyện:
"Mấy ngày trước, Hỷ Tước đến đây và nói muốn mua tặng cậu một món quà thật ý nghĩa. Tuy nhiên muội ấy không thể thấy, nên đã nhờ ta tìm giúp. Cậu cứ mở ra mà nhìn thử, những gì muội ấy miêu tả ta đã tìm cho bằng được đấy."
Trương Vệ nghe đến đây, thì trong lòng hỗn loạn trăm mối. Vừa vui, vừa buồn mà lại vừa ấm áp. Chàng vui vì vẫn có người nhớ đến nó, quả thật chưa đến 10 ngày nữa là đến sinh thần năm nay của chàng rồi. Nhưng đâu đó lại có một nỗi buồn không thể mở lời, vì chỉ có những người không phải máu mủ mới quan tâm đến cảm xúc của chàng.
Sau một hồi chìm đắm trong cảm xúc lẫn lộn, Trương Vệ đã mở món quà ra xem thử. Thì thứ hiện ra trong mắt chàng là một sợi dây chuyền làm bằng phỉ thủy với hình ảnh một con rồng xanh đang uốn lượn trên các tầng mây.
Tiện tay chàng cầm sơi dây bằng bạc lên mà xem xét, thì nhận ra cách điêu khắc này quả thật vô cùng sắc sảo. Khiến chàng bất giác trở nên nghiêm trọng mà hỏi:
"Cẩu huynh vật đáng giá này, giá trị thật không nhỏ, huynh mua nó thì tiền đâu để chi trả."
Nghe vậy A Cẩu bỗng cười to. Vỗ vai chàng mà nói:
"Trời ạ, nhìn vậy thôi chứ nó chỉ là hàng nhái. Không có giá trị như đệ nghĩ, giá của nó quanh đi quẩn lại cũng chỉ có 47 lượng bạc nén. Ta cũng đã báo giá với Hỷ Tước rồi. Nên mới quyết định mua nó."
Nhận được giải đáp chàng mới thở phào nhẹ nhõm. Những chàng chợt nhớ ra một điều Hỷ Tước không có nhiều ngân lượng đến vậy, mà để nàng nghĩ ra món quà này ắt hẳn đã bỏ ra không ít tâm sức. Chàng định ngỏ lời hỏi. nhưng A Cẩu đã đoán trước nên nói luôn:
"Thật ra, ta cũng đã nói với muội ấy. Với số tiền như vậy chắc hẳn muội sẽ không có. Nên ta đã đưa ra yêu cầu, là muội ấy đưa ra ý tưởng ta bỏ ngân lượng. Món quà này coi như là của cả hai góp lại tặng cho đệ. Nhưng đệ biết đấy. Hỷ Tước kiên quyết để muội ấy đưa ngân lượng. Cũng đã hơn mười ngày rồi, số tiền muội ấy đưa ta cũng đã 10 lượng hơn..."
Vừa nghe đến đây, Trương Vệ cảm thấy cảm xúc của bản thân lúc này thật khó để diễn tả. Thì ra tất cả những gì Hỷ Tước làm đều là vì chàng. Món quà dù không mấy giá trị với người thường, nhưng nó với chàng thật quá lớn lao. Bất giác bàn tay nắm lấy thật chặt chiếc hộp, cảm xúc trong lòng thật như sóng vỗ liên tục dồn dập.
Bất giác, chàng nở một nụ cười hạnh phúc vì trên đời này ngoài mẫu thân thì còn có người vì chàng mà làm đến mức như thế này.
Đột nhiên chàng nhớ đến một chuyện liền thờ dài mà thuật lại chuyện khi nãy xảy ra với mình cùng Hỷ Tước. Khiến A cẩu cũng vô cùng cảm động với thứ tình cảm này. Nhưng bọn họ đã vô tình động đến Từ Gia Trang, nếu như Trương Vệ không ở lại Đế Đô thành thì người chịu thiệt chính là Hỷ Tước.
Chàng cũng hiểu điều này, với A cẩu mà nói hắn thân cô thế cô, hơn nữa cũng chỉ là người thường thì làm sau có thể đối đầu với người của Trương gia để bảo vệ Hỷ Tước được.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Hỷ Tước sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này. Bởi vì chấp niệm dành cho chính mẫu thân của mình. Việc thuyết phục nàng xem ra còn khó hơn lên trời. Nàng sẽ phó mặt mọi chuyện mà kiên trì trì đến cùng.
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |