Hồi ức (24).
Vy Hỷ Tước, đầu vẫn đang cúi. Nghe thấy lời nói của Từ Diên Ninh thì nhất thời im lặng. Bấy giờ, nàng đang suy nghĩ kỹ yêu cầu của đối phương. Một lát sau, nàng ngẩng đầu lên mỉm cười đáp:
"Được, người muốn tôi làm gì! Miễn là nó không trái luân thường đạo lý thì tôi sẽ làm."
Được sự chấp thuận nến từ nàng, hai người bọn chúng mỉm cười đầy xảo trá. Rồi nói:
"Như vầy, ngươi không thấy được đường cho nên cứ làm tại chỗ. Như con chó, xoay ba vòng sau đó chống hai tay xuống đất sủa lên ba tiếng. Thì năm mươi lượng này ta sẽ cho nhà ngươi."
Nói đoạn hắn để thỏi bạc nén xuống bát, và chờ đợi câu trả lời từ nàng.
Yêu cầu này, đương nhiên là vô cùng bất nhân. Mặc dù nói nàng chỉ là phận hành khất không có tiếng nói trong xã hội, nhưng nếu nàng làm theo yêu cầu đấy chẳng khác nàng đang tự khẳng định bản thân là hèn mọn.
Trương Vệ đứng ở xa, không biết chúng đang làm gì nàng. Nên muốn đi lại xem thử.
Thì đột nhiên, tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng kèn liên hồi truyền đến, theo sau là một toán quân lính xếp thành hai hàng tiến đến.
"Tránh đường."
Tiếng thét của kỵ sĩ dẫn đường buộc Trương Vệ phải lùi lại. Trong khi chàng còn chưa kịp làm gì, thì dân chúng hai bên đường đổ xô ra chen chúc nhau. Để có thể ngắm nhìn đoàn người ngựa vô cùng hoành tráng.
Người thì khen.
"Nhìn xem, Phùng tướng quân đã đại thắng trở về."
"Nghe đâu còn mang theo rất nhiều lụa và gấm vóc nữa."
Kẻ thì háo hức.
"Nghe đâu, chút nữa sau khi tế trời cùng hoàng thượng. Ngài ấy sẽ phát lộc mừng đại thắng đấy."
"Vậy còn chờ gì nữa."
Đoàn người vì vậy mà chạy theo đoàn diễu hành mỗi lúc một đông.
Khiến Trương Vệ tạm thời không thể bước đến bên cạnh của Hỷ Tước, nhưng chàng vẫn nhìn thấy diễn biến ở đó, nên vẫn có thể theo dõi được.
Mọi quyết định lúc này đều nằm ở chỗ Hỷ Tước. 50 lượng, một con số không hề nhỏ, nhưng để đánh đổi thì cần phải suy xét thật kỹ càng.
Thế nên, nàng ngưng trọng một chút, rồi nở nụ cười thật tươi mà đáp:
"Được, như ngài nói tôi sẽ làm."
Quyết định của nàng được đưa ra, có thể là dựa trên thân phận của nàng hiện tại. Dường như không thể nào coi mình như một tiểu thư danh giá được, dù gì để mà nói với một hành khất như nàng số ngân lượng kia quả thật rất lớn. Với nó nàng có thể làm được rất nhiều thứ.
Vừa đáp lời nàng đã dùng bàn tay nhỏ bé cùng thân thể của mình, làm theo những gì chúng nói.
Mặc dù lúc đầu nàng có phần hơi gượng, nhưng không biết vì lý do gì. Mà nàng đã rất quyết đoán trong khoảng thời gian sau đó.
Khi tiếng.
Gâu...gâu...gâu.
Vang lên từ cuống họng của nàng, thì hai người Từ Gia thích thú vô cùng.
Bấy giờ, chúng đã đạt được điều mà chúng muốn cho nên cũng không đưa ra thêm yêu cầu gì.
Từ Diên Ninh, quả thật đưa từ trong người ra 50 lượng bạc nén mà để xuống bát của nàng, đồng thời hắn lại cố tình như cũ làm ra âm thanh thật lớn cho nàng có thể nghe thấy.
Sau khi chúng đã đánh lừa nàng bằng thanh âm kia, liền nhanh chóng hoán đổi một viên đá trám vào vị trí đó.
Với khả năng của chúng thì việc này, hầu như không thành vấn đề. Ngay cả người nhìn bằng mắt thường, cũng chưa chắc đã có thể nhìn ra được.
Xong việc, chúng hí hửng rời đi, dẫu cho việc mà hai kẻ này làm ra không đáng mặt nam nhi. Nhưng đối với loại công tử sinh ra trong nhung lụa, coi thường đạo lý như chúng thì việc đó được xem như trò tiêu khiển.
Nụ cười thống khoái của chúng, đã khiến Trương Vệ tận mắt chứng kiến đã nhất thời phát tiết. Chàng đã phải rất cố gắng nhẫn nhịn để đoàn quân triều đình đi qua.
Sau đó thì tức tốc chạy xuyên qua dòng người đông đúc mà tiến lại gần, xem xét thực hư mọi chuyện.
Khi đã khẳng định chắc chắn điều chúng làm, Trương Vệ bất giác trở nên mất kiểm soát.
"Các người dám lừa dối muội ấy."
Cảm xúc của chàng nhân lên một bậc, khi thấy Hỷ Tước vẫn ngây thơ không biết gì. Một con người thánh thiện như nàng đã bị lũ rắn độc hãm hại.
Bấy giờ, chàng siết chặt nắm đấm. Nghiến răng mắng:
"Lũ khốn."
Dứt lời chàng chạy như điên đến chắn trước mặt hai Từ Diên Ninh cùng Từ Lạc Hiên. Sau đó chỉ ngón tay về phía chúng rồi dùng ngữ khí nóng giận nói:
"Từ... Diên Ninh. Ngươi đứng lại cho ta."
Thoạt đầu, hai tên họ Từ còn không biết chàng là ai mà dám lớn giọng với chúng. Tuy nhiên khi quan sát kỹ một chút chúng đã nhận ra thân phận của chàng.
Liền cười cười.
Với thái độ đầy mỉa mai, châm chọc.
"Thì ra là Trương huynh đấy ư, đã lâu không gặp. Cớ sao huynh lại to tiếng với ta như vậy."
Đối diện với thái độ dửng dưng trên gương mặt Diên Ninh, cùng nụ cười giễu cợt trên môi miệng của Lạc Hiên, lại càng khiến Trương Vệ trở nên nóng giận hơn. Chàng mắng:
"Lũ * chết. Từ Gia mở miệng trượng nghĩa, cứu người mà lại đi lừa tiền của một thiếu nữ hành khất. Các người không thấy xấu hổ à."
Nói đoạn chàng tiếp tục chỉ ngón trỏ về phía Diên Ninh lớn giọng:
"Hôm nay, ngươi không bỏ lại ngân lượng thì đừng hòng rời khỏi."
Vì giọng của chàng quá lớn, nên đã đánh động với đoàn người lân cận. Chẳng mấy chốc đã tạo nên một vòng vây xung quanh ba người mà hóng chuyện.
Vốn dĩ chàng cũng ngăn được sự tò mò của người khác, nhưng điều này vốn đã nằm trong tính toán từ trước của chàng.
Thực tế, hiện giờ Trương Vệ đã bị phế đi võ công đương nhiên không thể đương cự với hai kẻ này.
Cho nên chàng muốn dùng sức ép đến từ môi miệng của cư dân Đế Đô đặng tạo sức ép lên chúng.
Tuy nhiên, dù chàng có tính toán hay đến mức nào cũng không tính được lòng người.
Những con người ở Đế Đô này, họ nhường như không cần biết chuyện có hệ trọng đến cỡ nào, bọn họ đều không muốn can dự.
Họ chủ động giữ khoảng cách để hạn chế bị liên lụy.
Nhận ra được điều ấy, Từ Diên Ninh ở nụ cười đậm. Nói:
"Chỗ thâm tình, ta khuyên thật Trương huynh à. Con ả hành khất đó, dù có xinh đẹp đến mấy khiến huynh ngã lòng. Thì cũng phải tỉnh táo lên, ả không chừng là phường lêu lỏng.
Chẳng may đến lúc huynh nhận ra thì lại hối hận không kịp đấy."
Nghe vậy, Trương Vệ lại càng tức giận hơn. Chàng dậm chân một cái thật mạnh.
"Ngươi..."
Bầu không khí lúc này đã trở nên căng thẳng tột độ. Dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ là sẽ nổ ra cuộc ẩu đả.
Trong đám đông, có một vài hành khất quen mặt chàng và cũng khá thân thiết với Hỷ Tước.
Thấy mọi chuyện đang tiến triển xấu dần, họ liền chạy đến thuật lại mọi chuyện cho nàng được biết.
Vừa hay tin, nàng đã vô cùng hoảng hốt. Liền đứng bật dậy nói:
"Chàng ấy đang ở đâu, mau dẫn đường cho tôi với."
Nàng theo dấu người dẫn đường mà đến được nơi diễn ra cớ sự. Không một chút do dự nàng tiến nhanh đến ôm chầm lấy Trương Vệ từ sau lưng và nói:
"Huynh hãy vì muội mà bỏ qua đi mà."
Trương Vệ như một ngọn lửa dữ dội bắt gặp một cơn mưa ngâu mà nhất thời trở nên dịu lại.
Từ đôi bàn tay ốm yếu của nàng, chàng cảm nhận được sự run rẩy vì lo lắng cho sự an nguy của mình.
Hơn thế nữa, ngôn ngữ phát ra từ cơ thể nhỏ bé ấy, đang cố làm hết sức có thể để can ngăn chàng đổ máu vì mình. Cô nương này quá hiểu chuyện đến mức khiến chàng cảm thấy đau lòng.
Thấy vậy, Trương Vệ đưa tay nắm lấy tay nàng. Rồi dịu dàng nói:
"Được. Ta hiểu rồi."
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |