Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi ức (23).

Tiểu thuyết gốc · 1541 chữ

Sau đó, Kinh Như Tuyết nói tiếp:

"Trong môi trường này, sức ép sẽ rất lớn. Thế nên đây là một cách luyện tập cách ngưng tụ khí hiệu quả nhất."

Nói đoạn hắn chạm tay vào cọc gỗ gõ mấy tiếng rồi nói:

"Gỗ này là gỗ cực quý ở Hoa Đông Nam, có khả năng hấp thụ nước rất tốt. Bây giờ nó đã cứng còn hơn cả sắt thép. Đến khi nào đệ có thể đấm gãy hết toàn bộ những cọc gỗ ở đây thì lúc đó đệ đã thành tài rồi."

Nghe đến đây, giọng Trương Vệ run run.

"Tỷ... tỷ không đùa với đệ đó chứ. Vừa ở trong nước, thiếu dưỡng khí, thiếu sức chịu đựng, còn bắt đệ dùng tay không đấm gãy thứ cứng đến nhường ấy. Chẳng phải là quá sức sao?"

Đáp lại, Kinh Như Tuyết chẳng nói gì. Hắn xoay người rời đi, đồng thời mang theo cổ năng lượng trắng.Khiến Trương Vệ bất ngờ mà chới với vì thiếu dưỡng khí.

Đối diện với nguy cơ chết đuối, chàng bằng hết sức bình sinh, bơi một mạch nhằm tự cứu lấy mình.

Bấy giờ, Kinh Như Tuyết đã đợi sẵn ở trên. Vừa thấy chàng ngoi lên liền tiếu ý nói:

"Ta biết lúc mới bắt đầu thì ai cũng như ai. Sẽ rất khó để làm quen, nhưng nếu đệ cứ ngoi lên lặn xuống liên tục sẽ đánh động đến lũ cá. Lúc đấy chúng ta sẽ không có được một buổi ăn đàng hoàng đâu. Vậy nên."

Nói đoạn hắn biến ra một cây dầm lớn, rồi hướng về phía chàng:

"Nếu chưa đến năm phút mà đã ngoi lên thì đừng trách ta tàn nhẫn."

Lời nói, nửa đùa nửa thật, nhưng hành động tiếp theo đã chứng minh hắn không nói suông.

Đột nhiên hắn vung dầm lên cao, chuẩn bị giáng xuống.

Đứng trước đòn đánh bất ngờ, Trương Vệ liền hít vội một hơi rồi ngụp xuống nước.

Rồi lặn đến một vị trí khác, định bụng sẽ ngoi lên phản đối. Thì

Bốp...

Một dầm giáng lên đầu chàng một cái đau điếng người. Khiến chàng phải thốt ra hai chữ.

Ây...da.

Lúc bấy giờ, chàng vẫn đang ôm đầu vì đau, thì Kinh Như Tuyết mặt đằng đằng sát khí giáng thêm một dầm nữa.

Biết bản thân phản đối trong vô hiệu. Nên Trương Vệ đành cắn răng, hít một hơi thật sâu mà quay trở lại sàn đấu.

Đứng trước cọc gỗ to lớn chàng thầm nghĩ.

"Dù ngươi có cứng đến như thế nào. Ta cũng quyết vượt qua ngươi để trở thành cường giả."

Vậy là Trương Vệ đã nghiêm túc tập luyện tại nơi này.

Phải nói rằng, khi trên đất liền cơ thể không có gì cản trở vung đấm rất thuận lợi. Nhưng đối với môi trường nước có dòng chảy đổ xuống như thế này.

Trụ vững đã là một vấn đề chứ đừng nói đến vung quyền.

Vậy nên đòi hỏi có sức chịu đựng cũng như sức khỏe vượt trội. Lúc đầu Trương Vệ dồn lực xuống đầu ngón chân, sau đó cắm mạnh xuống sàn nhằm giữ bản thân không bị trôi dạt.

Nhưng cách này cũng chỉ giúp chàng đứng vững trong khoảng thời gian ngắn. Trước khi hết dưỡng khí buộc phải ngoi lên để lấy thêm mà chưa vung được một quyền nào.

Thành ra chàng đã phải nhận lãnh không ít những đòn roi đến từ Kinh Như Tuyết nhưng chàng quyết không bỏ cuộc.

Thực chất, Kinh Như Tuyết muốn Trương Vệ luyện tập thế này nhằm gia tăng lượng khí trong cơ thể chàng.

Lúc đó việc tu luyện chẳng mấy chốc mà thăng tiến hơn trước gấp bội phần. Đồng thời giúp chân khí lưu động trong kinh mạch của chàng thuận lợi hơn.

Ngoài ra còn cải thiện nội tức cùng lực tay của chàng lên đáng kể. Cho nên không thể dùng cách mềm dẻo được mà phải chọn cách luyện tập cứng rắn như thế này.

Thời gian thoắt cái trôi đi 2 tháng.

Bấy giờ, việc luyện tập của chàng cũng đã tiến bộ hơn trước. Lúc này, càng đã có thể vung quyền được về phía trước, tuy nhiên lực tác động đến cọc gỗ vẫn không đáng kể.

Tuy nhiên thời gian vẫn vậy, cứ khoảng năm phút là chàng lại ngoi lên nhưng bây giờ đã không còn Kinh Như Tuyết đứng bên cạnh quan sát nữa.

Chàng cũng rất tự giác, cố gắng rút gọn thời gian hít thở mà đồng thời cô đọng khí trong đan điền nhiều hơn.

Dù rất nỗ lực, nhưng tạm thời chàng vẫn chưa lĩnh ngộ được nó.

Thấy bản thân cần có quãng nghỉ, nên chàng quyết định trở về Đế Đô vài ngày.

Khi về đến Trương phủ chàng ngay lập tức đến khố phòng đặng nhận phần lương mà đáng lý chàng phải được nhận. Ở lần này hầu như Trương Vệ không gặp quá nhiều trở ngại, bởi vì dòng người hôm nay có vẻ không đông như khi trước, bên cạnh đó là có đến bốn tộc nhân đảm đương nhiệm vụ phân phát ngân khố.

Chính vì lẽ đó, chàng không bị soi mói quá nhiều mà có thể nhanh chóng lấy được thứ mình cần rồi sau đó liền rời khỏi Trương Gia Bảo mà hướng về khu trung tâm.

Bấy giờ, trời hãy vẫn còn khá sớm, với khoảng thời gian dư dả như thế, Trương Vệ nghĩ rằng chàng sẽ có rất nhiều thời gian để dành riêng cho Hỷ Tước. Niềm vui đó đã được chàng cụ thể hóa bằng một nụ cười trên môi.

Thoáng cái, chàng đã đi qua mấy con phố nhỏ, mà đến với nơi có bóng người thương.

Nàng vẫn ở đó, ngồi ở một góc mà chờ đợi người khác đến bố thí. Đôi mắt của nàng vẫn đang chờ đợi lời hứa của chàng để có thể nhìn thấy được chút ánh sáng của hy vọng.

Chàng nhìn nàng một lúc lâu, trong lòng cảm thấy yên ủi phần nào. Nàng không hoàn mỹ, nhưng lại có nghị lực phi phàm, khiến một nam nhân lành lặn như chàng đôi khi cảm thấy thật thua kém.

Bất chợt, từ phía bến Ninh Kiều đi đến hai thanh thiếu niên trẻ tuổi.

Từ phong cách ăn mặc cho đến vóc dáng. Trương Vệ nhìn sơ là đã biết hai tên đó là ai.

Một kẻ mặt tròn, thân hình mập mạp khoác lên người y phục đỏ đen. Tuổi đời còn khá trẻ, so với Trương Vệ chỉ xêm xêm tuổi nhau, hắn là Từ Diên Ninh con thứ của Tứ Trưởng Lão Từ Gia.

Kẻ còn lại là huynh đệ tốt của y tên là Từ Lạc Hiên. Hắn là nhi tử của Ngũ Trưởng Lão Từ Gia.

Đối với hai kẻ này, chàng không hề có một chút hiềm khích nào. Tuy nhiên đã là người của Từ Gia Trang không ít thì nhiều đối với Trương gia hay cá nhân chàng đều không thể thân thiện được.

Chàng lúc này, cũng không muốn chuốc thêm phiền toái. Nên đành lánh mặt đi một chút.

Cứ thế hai tên công tử Từ Gia Trang thư thả dạo phố. Đột nhiên, chúng nhìn thấy nàng ở một góc phố với dung nhan cũng không tệ dù có vướng bụi phong trần, vả lại còn tật nguyền. Mặc dù nói chúng không hứng thú với thân xác nàng, nhưng cái thói phá phách coi đã ăn sâu vào máu.

Thế là chúng quyết định không bỏ qua cơ hội này. Chúng muốn thử xem nàng có mù thật hay không, vì đằng sau mảnh vải ấy làm gì có ai khẳng định được thật giả.

Chiếu theo lẽ thường chúng sẽ nhảy xồ lên mà trực tiếp tháo chiếc khăn xuống, mặc kệ nàng có chống cự như thế nào. Nhưng nơi đây là chốn khất thực của rất nhiều hành khất, nếu chúng dám làm điều gì quá đáng chẳng khác gì tự chuốc khổ.

Vậy nên, trước khi giở trò chúng đã thương lượng với nhau thật kỹ càng.

Một lúc sau, Từ Diên Ninh cước bộ chậm rãi đi đến gần nàng và nở nụ cười đầy ma mãnh.

Sau khi, quan sát biểu hiện của nàng một hồi. Hắn liền để vài đồng xu vào bát của nàng. Đồng thời cố tình dùng lực mạnh hơn thông thường nhằm phát ra âm thanh đủ lớn để nàng có thể nghe thấy.

Quả nhiên, thông qua tiếng phát ra, nàng đã xoay người nhìn về phía hắn. Sau đó mỉm cười xinh đẹp rồi cúi gập đầu sát đất.

"Đa tạ đại nhân."

Thấy vậy, Từ Diên Ninh liền lên tiếng:

"Nầy, ta thấy ngươi xin ăn cả ngày mà không được bao nhiêu. Chậc, ta nhìn thấy cũng rất tội.

Hay như vầy đi, nếu ngươi làm trò tiêu khiển, mà ta cảm thấy vui ta sẽ ban cho ngươi thật nhiều ngân lượng. Thấy thế nào."

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.