Hồi ức (22).
Những đoạn ký ức không hẹn mà trở về, khiến Kinh Như Tuyết nhất thời trở nên trầm tư. Không giống những giấc mơ đến với hắn theo cách bị động, khiến hắn mỗi khi tỉnh dậy mang theo một cảm xúc tiêu cực. Những mảnh ký ức này được hắn chủ động góp nhặt về khiến hắn có một cảm giác man mát buồn.
"Thời gian quả thật quá nhanh đi."
Dứt lời, hắn đi đến lan can, phóng tầm nhìn ra xa. Trải lòng mình với thiên nhiên cho vơi đi nỗi sầu.
Bất chợt một cánh chim mang sắc màu cánh sen từ trên cao bay xuống đậu nơi lan can mái đình.
Vừa nhìn thấy nó hắn liền nhận ra nó đến từ thế giới bên kia cánh cổng Hoa Bắc "Tiên giới".
"Mọi chuyện như đã định."
Chỉ với năm chữ, đã đủ truyền đạt đến hắn những điều cần thiết. Nghe vậy hắn liền mỉm cười.
"Hai đứa nhóc này cứ để ta phải bận lòng thôi."
Không đâu xa lạ, người truyền tin đến cho Kinh Như Tuyết chính là quận chúa Lạc Lạc.
Thở nhẹ một hơi, Kinh Như Tuyết đảo bước đi dọc theo hành lang mà đi khỏi, một lúc sau thì hắn dừng lại tại một mái đình khác nằm ở khu vực phía Tây.
Lúc này đã là đầu giờ Tuất, mà trang viện vẫn chìm trong màn đêm tĩnh mịch, vậy nên.
Tách.
Kinh Như Tuyết bấm tay một cái, tức thì toàn bộ trang viên trở nên sáng rực, hắn đã ban cho nơi này thêm một chút sinh khí, đẩy lùi sự thống trị của màn đêm, duy chỉ có mái đình nơi hắn đang dừng lại là không hề có chút ánh đèn nào.
Thấy vậy hắn, cước bộ chậm rãi đến chiếc bàn đá mà ngồi xuống, thuận tay hóa ra một bộ ấm trà cùng một rổ bánh, tiện thể nhâm nhi. Thi thoảng lại nhìn về phía gian phòng tối.
Ở trong đấy.
Là Trương Vệ.
Từ lúc chiều khi cầm quyển trục về phòng, chàng đã tập trung tu luyện đến mức quên hết mọi chuyện đang diễn ra xung quanh. Vốn dĩ chàng có thể dời nó lại hôm sau, nhưng trong lòng cứ thôi thúc chàng không ngớt. Vậy nên chàng không còn cách nào đành tiến hành việc luyện tập ngay, nhằm học được tầng đầu tiên của nội công tâm pháp Lưỡng Nghi.
Chàng ngồi xếp bằng trên giường, rồi đặt quyển trục ngay trước mặt.
Trong chốc lát, quyển trục tự động mở ra, mang theo nguồn sáng tử sắc. Chưa dừng lại ở đó, hàng loạt hình nhân đồng loạt nhảy múa trên quyển trục thể hiện cực kỳ sống động cách tu luyện cùng những hán tự đi kèm.
Điều này khiến Trương Vệ kinh ngạc.
"Thứ này hoàn toàn khác với Xích Hỏa Công chỉ là một quyển trục vô tri vô giác."
Không để thời gian trở nên hoang phí, Trương Vệ chậm rãi nhắm mắt, đầu nhẩm đọc khẩu quyết tâm pháp, tay không ngừng kết ấn theo chỉ dẫn có trên quyển trục. Vì đã có kinh nghiệm từ trước nên lần này chàng đã không mất quá nhiều thời gian để có thể học thuộc được phần đầu của Lưỡng Nghi Hộ Tâm Công.
Theo thời gian chàng dịch chuyển từng đầu ngón tay đến từng khoảng cách trên cơ thể từ vai đến hông, đồng thời điều chỉnh hơi thở nhịp nhàng. Cứ thế quá trình tu luyện kéo dài đến tận khuya.
Bấy giờ, cơ thể chàng xuất hiện những mảnh sáng bạch lam hình thái cực, chúng càng lúc càng nhân rộng đến mức nuốt trọn thân thể của chàng.
Không lâu sau, khi Trương Vệ thu tay về đầu gối thì chúng cũng đã hoàn toàn biến mất.
Một cảm giác vô cùng khác lạ chạy dọc cơ thể của Trương Vệ khiến chàng nhận ra, giai đoạn tu luyện công pháp đã có tiến triển. Chàng bất giác trở nên vui mừng.
Nhưng do thời gian tu luyện kéo dài, chàng vừa đói lại vừa mệt. Nên nằm luôn ra giường định bụng nghĩ một lát rồi sẽ xuống bếp tìm gì đó để ăn. Tuy nhiên, vừa đặt lưng xuống chàng đã ngủ đi từ lúc nào không hay.
Quyển trục theo đó mà tự động cuộn lại và đặt bên cạnh giường của chàng.
Khi ấy, ở bên ngoài Kinh Như Tuyết cũng đã nhận ra được điều đó. Hắn một lần nữa bấm tay.
Tách.
Tức thì những cây hoa sứ lam sắc quanh nhà nở rộ, tỏa ra mùi hương dễ chịu. Hắn dùng thứ này gián tiếp giúp Trương Vệ thanh lọc độc tố, đồng thời có một giấc ngủ ngon để ngày mai có đủ sinh khí để tiếp tục tu luyện.
...
Ngày hôm sau.
Khi bình minh hãy vẫn chưa mang nắng đến, giọt sương vẫn còn đọng trên từng phiến lá.
Trương Vệ cùng Kinh Như Tuyết đã rảo bước đi bên dưới khu rừng Ẩn Quỷ Cốc.
Quãng đường mà họ di chuyển, trên lý thuyết cũng không xa lắm, chỉ khoảng bảy dặm đường.
Thông thường, chàng có thể dùng khinh công của bản thân mà đi đến nơi thật nhanh. Nhưng hôm nay, chàng làm gì còn tí chân khí nào.
Vả lại, Kinh Như Tuyết cũng không định dùng đến những phương thức khác để di chuyển, cho nên chàng cũng phải lê cái thân xác của mình mà đi hết quãng đường trên.
Chẳng bao lâu sau, vầng thái dương đã đến mang theo những ánh sáng mạnh mẽ đẩy lùi màn sương trắng. Đó cũng là lúc, hai người đã đến nơi cần đến.
Nơi đây là một con suối nhỏ và hẹp chạy theo hình dạng như thân rắn từ bên trong Ẩn Quỷ Cốc chảy ra.
Bấy giờ, Trương Vệ định rằng sẽ đi kiếm một cái cần câu đặng chuẩn bị cho hoạt động ngoài trời ngày hôm nay.
Chàng vốn đã không có sự chuẩn bị từ trước, bởi vì ngày hôm qua do mải mê tu luyện nên vẫn chưa sắm sẵn cho bản thân một cái.
Tuy nhiên khi chàng xoay người về hướng rừng, thì Kinh Như Tuyết liền nói:
"Đệ không nhất thiết phải tham gia cùng ta."
Nói đoạn, Kinh Như Tuyết tiến lên vài bước đến gần bờ suối. Ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng.
"Hôm nay, việc của đệ không phải ở trên này. Mà là ở dưới đây, theo ta."
Lời nói vừa dứt, hắn trực tiếp nhảy xuống mặt hồ trước sự chứng kiến của Trương Vệ. Điều đó đã khiến chàng hoảng hốt bèn chạy vội theo.
Bất ngờ thay, khi chàng đến gần mặt hồ, thì chàng không thể nào thấy được bất cứ thứ gì bên dưới ngoài gương mặt của mình đang được phản chiếu, mặc dù nước rất trong.
Lúc này, Trương Vệ có một số lý do khó nói. Thực chất, mấy ngày liền lao lực liên tục, nên quỹ thời gian vô cùng hạn hẹp. Vậy nên, hiện giờ chàng chỉ còn duy nhất một bộ y phục đương mặc trên người là sạch sẽ.
Thành ra, chàng do dự không dám bước xuống.
Đột nhiên.
"Có nhanh lên không. Muốn bản thân tiến bộ, mà chần chừ như vậy thì sao mà thành đại nghiệp."
Vừa nghe lời ấy, đã đánh thẳng vào quyết định của chàng. Tức thì chàng nhảy luôn xuống nước.
Tùm.
"Đây...là đâu!!!"
Trương Vệ mở tròn mắt kinh ngạc đến mức không tin vào mắt mình.
Phía dưới đáy hồ là một võ đài lớn với nhiều mộc nhân bằng gỗ cùng vô số cọc gỗ lớn được quấn thêm những sợi dây thừng ở phần đầu.
Chúng trải dài cả khúc suối hẹp này, không khác gì một hầm chông.
"Là phòng tập bí mật sao."
Thình lình, Kinh Như Tuyết xuất hiện sau lưng, rồi nắm tay chàng kéo xuống bên dưới võ đài.
Khi đến gần, chàng mới hãi hùng khi thấy nhưng cọc gỗ này, lớn đến mức hai vòng tay chàng mới có thể ôm trọn. Còn những mộc nhân thì chỉ có kích thước vừa phải, thích hợp để tập luyện hơn.
Trong khi chàng vẫn còn mơ màng chưa biết bản thân sẽ làm gì ở đây.
Thì Kinh Như Tuyết liền chậm rãi giải thích:
"Kể từ hôm nay đệ sẽ phải tập luyện ở nơi này."
Bấy giờ, Trương Vệ định sẽ mở lời đáp lại, nhưng hiện giờ chàng đang nín thở. Nếu mở miệng ra thì chắc chắn sẽ uống nước. Vậy nên chàng dùng tay ra dấu, với bộ cử chỉ vô cùng hài hước.
Vì thế đã chọc cho Kinh Như Tuyết cười lớn. Cho nên hắn liền ra tay giúp đỡ.
Tách.
Tức thì chàng được bao phủ bởi một cổ năng lượng trắng. Với nó đủ để giúp chàng đi dưới nước như trên đất bằng, đồng thời giúp chàng nói chuyện và hô hấp một cách dễ dàng.
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |