Lý Linh Ngọc.
Thời gian tựa như dòng sông vô tận, chảy trôi không ngừng, bỏ lại mọi thứ phía sau, chẳng hề quan tâm đến sự tồn tại của bất kỳ ai.
Mặt trời vừa lặn, màn đêm nhanh chóng bao trùm khắp không gian. Ánh sáng mờ nhạt cuối cùng của hoàng hôn biến mất, nhường chỗ cho một bầu trời tối đen không ánh sao. Nhưng giữa biển đêm mênh mông ấy, Đế Đô như một viên minh châu khổng lồ, phát ra ánh sáng rực rỡ, tựa thái dương mọc lên từ lòng đất.
Ánh sáng ấy, không chỉ lan tỏa khắp thành thị mà còn xuyên qua cả tầng khí quyển mỏng manh, rọi xa đến hơn mười dặm. Đứng từ xa nhìn lại, Đế Đô giống như một ngọn hải đăng vững chãi, soi đường trong biển đêm mờ mịt, khiến người lữ khách dù lạc lõng đến đâu cũng có thể tìm về.
Nhưng rời xa ánh sáng ấy về phía Đông Nam, cách Đế Đô khoảng hai dặm, không khí lại khác biệt hoàn toàn. Nơi đây là một ngọn đồi nhỏ, không tên không tuổi, chỉ được bao phủ bởi một tầng cây cỏ hoang vu, như bị bỏ quên giữa dòng chảy thời gian.
Giữa không gian ấy, một đốm sáng nhỏ lập lòe trong màn đêm. Đó là ánh sáng từ một ngọn lửa bập bùng cháy trên mặt đất, tỏa ra hơi ấm le lói giữa cơn gió lạnh đầu đông.
Dưới ánh sáng ấy, hai bóng người một nam một nữ lặng lẽ ngồi đối diện nhau. Người nam là một thanh niên tuổi chừng hai mươi, y phục đơn giản nhưng sạch sẽ, ánh mắt sáng ngời, gương mặt khôi ngô ẩn chứa một sự thông tuệ vượt tuổi. Chàng là Trương Vệ, thiếu chủ của Trương Gia, đang vừa xoay xiên thịt trên ngọn lửa vừa ngấu nghiến chiếc đùi vịt vàng óng.
Người đối diện là một nữ tử vận lục y, mái tóc dài đen nhánh buông xõa, dung nhan thanh tú nhưng ẩn chứa sự cao quý khó che giấu. Lý Linh Ngọc, trưởng nữ của đại trưởng lão Lý Gia, ngồi đó, đôi mắt sáng như minh châu nhìn Trương Vệ, ánh mắt chứa đựng cả sự thân thiết lẫn đôi phần hoài niệm.
Khung cảnh yên bình ấy, chỉ có tiếng gió thổi vi vu qua ngọn đồi và tiếng lửa cháy tí tách, đan xen cùng mùi thơm quyến rũ từ con vịt nướng.
Linh Ngọc khẽ nghiêng đầu, giọng nói dịu dàng vang lên, phá tan sự tĩnh lặng:
"Đệ vẫn vậy, ăn uống chẳng khác gì trước kia. Chẳng lẽ bao năm rồi mà không hề thay đổi chút nào sao?"
Trương Vệ, với chiếc đùi vịt còn đang gặm dở trong tay, ngẩng đầu lên, nở nụ cười hồn nhiên:
"Tỷ tỷ, trước mặt người nhà, đệ cần gì phải giữ lễ nghi. Mấy thứ quy củ ấy chỉ tổ làm người ta ngột ngạt. Đệ thích tự do thế này hơn."
Ánh mắt Linh Ngọc thoáng dịu lại, nàng khẽ thở dài, ánh nhìn hướng về ngọn lửa, nói chậm rãi:
"Lần này, ta sẽ ở lại lâu hơn. Không đi nữa. Ta muốn xem đệ tiến bộ ra sao sau từng ấy năm. Tam Minh Tranh Bá cũng không còn xa, ta thực sự tò mò đệ đã đạt đến mức nào."
Trương Vệ nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, gương mặt rạng ngời niềm vui:
"Tỷ thật sự không đi nữa sao? Tốt quá! Đệ cũng muốn tỷ chứng kiến những gì mình đã cố gắng."
Linh Ngọc nhìn Trương Vệ chăm chú, đôi mắt như muốn nhìn thấu từng tia khí tức trong cơ thể chàng. Một lát sau, nàng khẽ gật đầu, chậm rãi nói:
"Khí tức của đệ đã mạnh hơn rất nhiều. Không lẽ, đệ đã bái một vị cao nhân làm sư phụ?"
Trương Vệ thoáng ngập ngừng, nét mặt lộ rõ sự bối rối. Chàng cúi đầu, giọng nói có chút khó xử:
"Người ấy... đúng là một cao nhân. Nhưng đệ đã lập lời thề, đến trước Tam Minh Tranh Bá, không thể tiết lộ danh tính của người."
Ánh mắt Linh Ngọc thoáng hiện lên chút buồn bã, nàng khẽ thở dài, giọng điệu dịu dàng nhưng chứa đựng sự sâu lắng:
"Ta hiểu. Ai rồi cũng có những bí mật không thể nói, ngay cả với người thân thiết nhất. Đệ không cần phải khó xử."
Không khí thoáng chốc trở nên trầm lắng. Ngọn lửa vẫn cháy, nhưng dường như ánh sáng của nó không còn đủ để xua đi sự nặng nề trong lòng Trương Vệ.
Chàng cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo sự áy náy:
"Đệ thật không muốn giấu tỷ, nhưng lời thề là lời thề. Mong tỷ lượng thứ."
Linh Ngọc bật cười khẽ, ánh mắt như dòng nước mùa thu, trong trẻo nhưng sâu thẳm:
"Ngốc thật. Ta đâu có trách đệ. Chỉ là, nhìn đệ lớn lên từng ngày, ta không khỏi nghĩ về những ngày xưa cũ..."
Nàng dừng lại, ánh mắt lặng lẽ quét qua ngọn đồi vắng lặng. Khung cảnh này, tựa như đưa nàng trở về những ngày thơ ấu, khi hai người còn là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ, cùng nhau nô đùa, tâm sự mọi điều mà chẳng hề giấu diếm.
Nhưng thời gian đã thay đổi tất cả. Những gì còn lại, chỉ là ký ức, chôn sâu trong lòng mỗi người.
Trương Vệ lặng lẽ nhìn Linh Ngọc, ánh mắt chàng dần trở nên kiên định. Một lời hứa không nói ra, nhưng đã âm thầm khắc sâu trong tâm trí chàng:
"Dù có thế nào, ta nhất định không để tỷ ấy thất vọng."
Bấy giờ, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt của Trương Vệ và Lý Linh Ngọc, mỗi người một tâm trạng khác biệt. Ánh mắt Trương Vệ có chút xao động, khi nhìn thấy ánh mắt của Lý Linh Ngọc nhìn mình mang theo một tia buồn bã khó che giấu.
Chàng nuốt xuống miếng thịt cuối cùng, đặt phần đùi vịt xuống bên cạnh rồi chậm rãi nói, giọng đầy áy náy:
"Đệ hứa với tỷ, sau Tam Minh Tranh Bá, đệ sẽ kể tất cả, không giấu giếm điều gì. Lúc ấy, bất kỳ câu hỏi nào của tỷ, đệ cũng sẽ trả lời rõ ràng."
Lý Linh Ngọc nhìn chàng, đôi mắt trong như hồ nước phản chiếu ánh lửa, khẽ lay động. Những lời của Trương Vệ giống như một lời cam kết nặng nề mà chàng đặt ra cho chính mình.
"Khi đó sao?" Nàng nhắc lại, giọng nói như khẽ trầm xuống, tựa hồ ẩn chứa một tầng lớp cảm xúc khó tả.
Lý Linh Ngọc từ nhỏ đã nổi danh với tính cách mạnh mẽ, lời nói luôn mang trọng lượng, hành động dứt khoát. Nhưng giờ đây, nàng lại thoáng ngập ngừng, đôi mày hơi chau lại, như thể có điều gì khó nói.
Trương Vệ vẫn không nhận ra sự khác lạ ấy. Chàng đáp lại bằng giọng chắc chắn:
"Đệ cam đoan! Tỷ cứ chờ xem, khi Tam Minh Tranh Bá kết thúc, đệ sẽ không để tỷ thất vọng."
Chàng nở một nụ cười, đơn thuần và đầy niềm tin. Nụ cười ấy như xua tan bầu không khí trầm mặc giữa hai người, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Lý Linh Ngọc không đáp lời, ánh mắt nàng nhìn vào đốm lửa bập bùng trước mặt, tựa hồ che giấu điều gì đó trong lòng.
Sau một lúc, nàng bật cười nhẹ, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc:
"Chậm thôi, đừng ăn như thế, coi chừng mắc nghẹn."
Trương Vệ ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười, nhưng trước khi chàng kịp nói gì, nàng tiếp lời, giọng đã lấy lại vẻ nghiêm túc thường thấy:
"Với thực lực hiện tại, ta tin rằng đệ có thể đạt thứ hạng cao trong Tam Minh Tranh Bá. Nhưng ta lo lắng... nếu đệ gặp phải Lý Tấn hoặc Từ Tử Sóc, mọi chuyện sẽ không dễ dàng. Nhất là Lý Tấn, với Điêu Linh Thuật của hắn. Nếu đệ muốn, ta có thể chỉ đệ cách khắc chế võ kỹ ấy."
Câu nói của nàng như một hòn đá ném xuống mặt nước yên ả, khơi lên từng gợn sóng trong lòng Trương Vệ.
Chàng ngừng lại, ánh mắt thoáng hiện lên sự đắn đo. Điêu Linh Thuật của Lý Tấn là một võ kỹ thượng thừa, được đồn rằng có thể điều khiển không gian nhỏ trong phạm vi nhất định, phong tỏa đối thủ và khiến họ khó lòng thoát ra. Còn Từ Tử Sóc, với tuyệt kỹ Hóa Hồn Chưởng, vốn đã nổi danh từ lâu trong những thế hệ trẻ.
Nhưng Trương Vệ không muốn dựa vào bất kỳ chỉ dẫn nào để đạt chiến thắng. Điều chàng cần không phải là một thứ hạng cao, mà là chiến thắng tuyệt đối, khẳng định bản thân trước thiên hạ.
Chàng hít một hơi sâu, ánh mắt trở nên kiên định, giọng nói trầm ổn:
"Đệ cảm ơn ý tốt của tỷ. Nhưng lần này, đệ sẽ dựa vào chính mình để đối mặt. Dù là Lý Tấn hay Từ Tử Sóc, đệ cũng sẽ tìm ra cách vượt qua họ bằng thực lực thật sự của bản thân."
Trong lời nói của Trương Vệ ẩn chứa một ý chí không thể lay chuyển. Sự kiên định ấy khiến Lý Linh Ngọc sững người trong giây lát, nhưng rất nhanh sau đó, nàng bật cười.
"Quả nhiên là vậy... Đệ đã trưởng thành rồi."
Nụ cười của nàng tựa như ánh trăng đêm, dịu dàng và rực rỡ. Ánh mắt nàng nhìn chàng, mang theo niềm tự hào không che giấu.
"Đệ đúng là đã thay đổi nhiều lắm. Vừa soái hơn, lại càng... đa tình hơn."
Lời nói bông đùa của nàng khiến Trương Vệ đỏ bừng mặt, vội xua tay phân bua:
"Không đâu, tỷ đừng đùa! Đệ... đánh chết đệ cũng không dám trêu hoa ghẹo bướm gì cả!"
Lời nói của chàng khiến cả hai bật cười, tiếng cười trong trẻo vang vọng giữa màn đêm yên tĩnh, tựa như xua tan mọi lo lắng.
Giữa ánh lửa bập bùng, hai người họ ngồi lại, ôn chuyện xưa cũ, gạt qua những muộn phiền hiện tại. Đến khi ánh trăng trên cao nhạt dần, đầu giờ Tý đã đến, cả hai mới lưu luyến đứng dậy, rời khỏi ngọn đồi nhỏ.
Nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ: Sự bình yên này chỉ là tạm thời. Trận cuồng phong mang tên Tam Minh Tranh Bá đang chực chờ ập đến, và mỗi người sẽ phải đối mặt với thử thách riêng của mình.
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 23 |