Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu luyện.

Tiểu thuyết gốc · 1853 chữ

Sau khi chia tay Lý Linh Ngọc, Trương Vệ không để bản thân sa đà vào những cám dỗ của phố thị náo nhiệt mà nhanh chóng trở về Trương Gia Bảo. Bầu trời ngoài kia đã chìm trong bóng tối, những ánh sao thưa thớt lấp lánh, báo hiệu một ngày mới sắp đến.

Bước qua cổng lớn, Trương Vệ chậm rãi đi qua hành lang yên tĩnh. Không gian xung quanh chỉ có tiếng gió đêm lùa qua những tán cây. Đêm nay, mọi thứ dường như tĩnh lặng đến kỳ lạ, như thể cả thế gian đang chìm trong một giấc mộng sâu thẳm.

Dẫu thân xác đã mỏi mệt, nhưng tâm trí Trương Vệ lại không cho phép mình nghỉ ngơi ngay. Có một thứ đã ám ảnh tâm trí chàng từ lúc rời khỏi Vĩnh Sinh Đường – chiếc nạp giới lục bảo mà chàng nhận được.

Chàng ngồi xuống chiếc bàn gỗ đặt cạnh cửa sổ, nơi không khí thoáng đãng và ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào. Lấy từ trong áo ra chiếc nạp giới lục bảo, Trương Vệ đặt nó lên mặt bàn, ánh mắt chăm chú nhìn từng đường nét khắc họa tinh xảo trên bề mặt.

Nạp giới này không lớn, chỉ cỡ một đồng xu, toàn thân phát ra ánh sáng xanh lục nhàn nhạt. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy những ký tự cổ ngữ nhỏ li ti khắc chìm trên bề mặt, tạo thành một trận pháp phức tạp.

"Hừm... Vĩnh Sinh Đường tặng thứ này, rốt cuộc bên trong chứa đựng gì?"

Chàng tự nhủ, lòng đầy tò mò.

Không chần chừ thêm, Trương Vệ vận linh lực trong cơ thể, truyền vào nạp giới một thuật thức cơ bản. Một đạo ánh sáng xanh nhạt lóe lên, rồi nhanh chóng tan biến.

Ngay lập tức, trên mặt bàn xuất hiện hàng loạt vật phẩm.

Ánh mắt Trương Vệ vừa nhìn thấy những món đồ trước mặt, liền không khỏi giật mình kinh ngạc.

Đầu tiên, thứ đập vào mắt chàng là một loại dược thảo kỳ lạ. Nó trông như một đoạn rễ cây, nhưng phần thân trên lại có hình dáng giống cải bẹ xanh, tỏa ra một mùi hương thanh nhẹ. Đây chính là Nhiếp Linh Thảo, loại linh thảo hiếm gặp, thường dùng để ổn định linh khí trong cơ thể người tu luyện.

Tiếp đến, ánh mắt chàng rơi vào một gốc thảo dược đỏ rực như máu. Hình dáng của nó giống nhân sâm, nhưng toàn thân lại phát ra ánh sáng đỏ rực, tựa như ngọn lửa bập bùng trong đêm tối. Đây là Hồng Diệp Chi, một loại linh thảo ngàn năm, giá trị không thể đong đếm.

Ngoài ra, còn có những dược liệu khác như Ích Mẫu Thảo, Trấn Tâm Hoàn, và Xích Thược. Tất cả đều là những loại linh thảo quý báu, thường chỉ xuất hiện trong các giao dịch của các đại tông môn hoặc gia tộc lớn.

Tuy nhiên, điều khiến Trương Vệ kinh ngạc nhất chính là món đồ nằm lẫn trong đống dược thảo – một chiếc dược lô màu vàng óng ánh.

Chàng cầm chiếc dược lô lên tay, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Chiếc dược lô này dài một thước sáu tất, rộng tám tất mười phân, toàn thân được chế tác từ một loại kim loại không rõ tên, bề mặt khắc đầy phù văn cổ xưa. Những đường nét hoa văn trên dược lô phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, tựa như đang sống động.

"Đây là... Dược Lô?"

Trương Vệ thầm nghĩ, lòng không khỏi cảm thán. Dược Lô phủ kim sắc là bảo vật hiếm có, chuyên dùng để chế luyện các loại đan dược phẩm chất cao cấp. Loại bảo vật này, ngay cả các Dược Sư cao cấp cũng khó lòng sở hữu, vậy mà giờ đây lại nằm trong tay chàng.

Dẫu vậy, Trương Vệ lại không hề biết giá trị thực sự của những món đồ này. Đối với chàng, chúng chẳng khác nào một kho báu mà bản thân không biết cách sử dụng.

Nhìn đống bảo vật trước mặt, chàng lắc đầu, thở dài:

"Vương Doãn lão nhân tặng ta nhiều đồ tốt như vậy, nhưng... ta lại chẳng biết dùng chúng ra sao."

Sau đó, chàng cầm chiếc dược lô lên, ngắm nghía một hồi rồi tự nhủ:

"Xem ra, ta phải tìm Như Tuyết tỷ để học hỏi thêm về nghề Dược Sư. Nếu không, những bảo vật này chẳng khác nào hạt ngọc bị chôn vùi trong cát."

Đêm nay, dù tâm trí chàng còn nhiều cảm xúc đan xen, nhưng một điều chắc chắn rằng, đây là ngày mà Trương Vệ sẽ khắc ghi mãi trong lòng.

Trong suốt chín năm qua, chàng chưa từng được đối đãi tốt như thế. Sự tôn trọng mà Vĩnh Sinh Đường dành cho chàng không chỉ khiến chàng bất ngờ, mà còn khiến chàng cảm thấy mình có giá trị hơn.

Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, Trương Vệ khẽ siết chặt tay, ánh mắt lóe lên một tia kiên định.

"Ta nhất định phải cố gắng. Không bao giờ để người khác coi thường ta nữa!"

Dứt lời, chàng thu dọn mọi thứ, cẩn thận cất chúng lại lục nạp giới. Sau đó, Trương Vệ lấy ra túi ngân lượng, đặt lên bàn gỗ. Những thỏi bạc sáng bóng nằm gọn trong túi, phản chiếu ánh sáng lung linh, như thể đang nhảy múa trên mặt bàn.

Chàng cẩn thận kiểm tra từng thỏi bạc, đảm bảo chúng vẫn nguyên vẹn, không thiếu đi một xu nào. Việc kiểm tra này chẳng phải vì nghi ngờ, mà đơn giản là một thói quen được hình thành từ những ngày tháng khó khăn.

Nhìn số ngân lượng không hề suy suyển, Trương Vệ khẽ gật đầu hài lòng.

"Vĩnh Sinh Đường quả thật hào phóng, không chỉ tặng ta những vật phẩm quý giá mà còn không lấy thêm một đồng nào. Họ hẳn có dụng ý, nhưng hiện tại, ta chưa cần bận tâm đến điều đó."

Chàng cẩn thận cất túi ngân lượng trở lại vào nạp giới, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm.

Trương Vệ dự định lưu lại Đế Đô trong năm ngày. Với thời gian còn nhiều, chàng đã lên kế hoạch chi tiết. Ngày mai, chàng sẽ quay lại phố Minh Nguyệt để thưởng thức mỹ vị. Đây không chỉ là sự hưởng thụ, mà còn là cách để chàng tìm hiểu thêm về con người và cuộc sống nơi đây, mở rộng tầm mắt và kiến thức.

Những việc cần làm trong ngày đã hoàn thành, nhưng vẫn còn một việc mà Trương Vệ không bao giờ quên – luyện công cuối ngày.

Trương Vệ đứng dậy, tiến tới đóng chặt cửa sổ và cửa chính, then cài cẩn thận. Sau đó, chàng tắt hết đèn dầu trong phòng, để không gian chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Chàng ngồi xếp bằng trên giường, thân hình thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên. Đôi mắt chậm rãi khép lại, tâm trí lập tức chìm vào trạng thái tĩnh lặng. Một cảm giác mát lạnh lan tỏa từ đỉnh đầu xuống đến đan điền, khiến chàng cảm nhận rõ ràng từng tia linh khí xung quanh đang lặng lẽ chuyển động.

Trong bóng tối, linh khí trong phòng dường như bị dẫn động. Từ những khe hở nhỏ, từ không gian mờ mịt, từng sợi linh khí như những dòng sương mỏng tụ lại quanh cơ thể Trương Vệ.

Chàng bắt đầu vận chuyển "Thanh Minh Tâm Kinh" một công pháp nhập môn mà chàng đã tu luyện nhiều năm qua.

Từ đan điền, một luồng khí ấm áp lan tỏa, dẫn dắt những tia linh khí bên ngoài tiến nhập vào cơ thể. Chúng len lỏi qua từng huyệt đạo, từng kinh mạch, nhẹ nhàng nhưng vô cùng rõ ràng.

Chỉ trong chốc lát, trước ngực Trương Vệ xuất hiện một luồng sáng yếu ớt, tựa như ánh trăng rằm phản chiếu trên mặt nước. Ánh sáng đó tụ lại thành một quả cầu nhỏ bằng nắm tay, xoay tròn không ngừng, phát ra những tia sáng xanh nhạt mờ ảo.

Quả cầu năng lượng này chính là linh khí mà Trương Vệ ngưng tụ từ thiên địa.

Chàng khẽ nhíu mày, hai tay từ từ nâng lên, tạo thành một hình thế bao bọc lấy quả cầu. Theo từng nhịp thở của chàng, quả cầu năng lượng cũng phập phồng như một sinh linh đang sống.

Những tia sáng từ quả cầu tỏa ra, như những sợi tơ mỏng manh, từ từ tiến nhập vào cơ thể Trương Vệ. Những sợi tơ ánh sáng len lỏi qua từng kinh mạch, chậm rãi nhưng không hề ngừng nghỉ. Chúng chảy qua mạch Nhâm, mạch Đốc, rồi tụ lại ở đan điền.

Tại đan điền, một luồng sáng khác cũng đang tỏa ra, đó chính là linh lực bản nguyên của Trương Vệ.

Hai luồng khí – một từ thiên địa, một từ bản thân – hòa quyện vào nhau, không ngừng xoay tròn, tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ.

Cảm giác này tựa như từng tế bào trong cơ thể được gột rửa, từng huyệt đạo được mở rộng. Trương Vệ cảm nhận rõ ràng linh lực trong cơ thể mình đang gia tăng từng chút một.

Thời gian trôi qua, quả cầu năng lượng trước ngực Trương Vệ dần lớn lên, ánh sáng phát ra ngày càng mạnh mẽ.

Đến khi quả cầu đạt đến giới hạn, nó bất ngờ phát ra một tiếng “phốc” nhỏ, rồi tan biến thành vô số tia sáng, tiến nhập hoàn toàn vào cơ thể chàng.

Một luồng khí nóng bừng dâng lên từ đan điền, lan tỏa khắp cơ thể, khiến Trương Vệ không khỏi run nhẹ. Chàng biết, đây chính là dấu hiệu của một lần đột phá nhỏ.

"Thành công rồi," chàng thầm nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười hài lòng.

Sau khi cảm nhận được linh lực đã ổn định, Trương Vệ chậm rãi thu công. Hơi thở của chàng trở lại đều đặn, nhịp nhàng như ban đầu.

Khi mở mắt ra, ánh nhìn của chàng sáng ngời, tinh thần phấn chấn hơn trước rất nhiều.

"Chỉ là một bước nhỏ, nhưng một ngày nào đó, ta sẽ đạt đến cảnh giới cao hơn," Trương Vệ thầm nhủ, lòng đầy quyết tâm.

Bấy giờ, chàng cảm nhận cơ thể đã đạt đến giới hạn. Không chút do dự, Trương Vệ ngả lưng xuống giường, kéo chăn lên, nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, tiếng thở đều đều của chàng vang lên, báo hiệu chàng đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Bên ngoài, màn đêm vẫn bao phủ, gió lạnh thổi qua, nhưng trong lòng Trương Vệ, một tia hy vọng đang âm ỉ cháy.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.