Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền thuyết được kể lại.

Tiểu thuyết gốc · 2314 chữ

Sáng sớm hôm sau.

Ánh mặt trời nhợt nhạt vừa xuyên qua màn sương mỏng, rải những tia sáng đầu ngày lên mái ngói của Trương Gia Bảo. Nhưng trong gian phòng nhỏ, Trương Vệ vẫn cuộn mình trong chăn, ngủ say như chết. Khi chàng mở mắt, tiếng gà gáy đã qua lâu, trời đã gần cuối giờ Tỵ.

"Haizz, lại trễ rồi!" – chàng vò đầu bứt tóc, lẩm bẩm trách bản thân.

Dẫu sao hôm nay cũng không phải ngày phải lao lực khổ tu hay chạy vạy làm việc nặng nhọc. Trương Vệ chỉnh lại y phục, khoác lên mình bộ áo vải đơn giản nhưng sạch sẽ, rồi sải bước rời khỏi Trương Gia Bảo.

Hướng đến phố Minh Nguyệt, nơi được xem là thiên đường ẩm thực của Đế Đô, chàng hạ quyết tâm phải tận hưởng mỹ vị nhân gian một cách trọn vẹn.

Phố Minh Nguyệt nằm ở Thành Tây của Đế Đô, nơi đây không chỉ nổi danh với những món ăn độc đáo mà còn lưu giữ dấu tích cổ xưa từ thời đại chiến Cửu Giới lần thứ hai. Những ngôi nhà lợp ngói đen, những bức tường đá phủ đầy rêu phong, tất cả như kể lại một câu chuyện dài của lịch sử.

Trương Vệ bước đi giữa dòng người đông đúc. Phố phường náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập, kẻ gánh hàng rong rao bán, người đẩy xe kéo đi lại như mắc cửi.

Chưa đầy nửa canh giờ, chàng đã đứng trước cổng chào lớn dẫn vào phố Minh Nguyệt. Tấm biển gỗ khắc ba chữ to bằng bàn tay, "Phố Minh Nguyệt" được treo cao giữa hai trụ đá chạm trổ hoa văn cổ kính.

Mùi hương từ vô số món ăn bay đến, lan tỏa khắp không gian, làm bụng Trương Vệ cồn cào không yên. Thịt nướng thơm nức, cá chiên giòn tan, canh hầm sôi sục... tất cả như những bàn tay vô hình kéo chàng vào thế giới của mỹ vị nhân gian.

Ọt... Ọt...

Tiếng bụng đói của chàng vang lên rõ mồn một, khiến Trương Vệ phải đỏ mặt nhìn xung quanh. Không chần chừ thêm nữa, chàng nhanh chóng bước qua cổng chào, chính thức tiến vào phố Minh Nguyệt.

Dạo qua một lượt, ánh mắt Trương Vệ dừng lại ở một thực quán mang tên "Vọng Nguyệt Quán". Tòa nhà hai tầng với kiến trúc đậm nét cổ xưa, mái ngói đen cong vút, trên đó treo bảng hiệu khắc tên quán bằng nét chữ mộc mạc nhưng đầy khí phách.

Người ra vào tấp nập, tiếng cười nói rộn ràng, hương thơm đồ ăn từ trong quán thoảng ra làm say lòng người.

"Xem ra nơi này rất nổi danh, phải thử xem mới được!" – Trương Vệ tự nhủ.

Bước qua ngạch cửa, chàng ngay lập tức được một tiểu nhị lanh lợi chào đón.

"Khách quan, xin mời vào. Không biết ngài muốn chọn bàn ở đâu?"

"Ta không rành mấy việc này, chỉ cần cho ta một bàn trống là được."

"Vậy mời ngài lên lầu hai, nơi đó vừa yên tĩnh vừa thoáng đãng."

Trương Vệ theo chân tiểu nhị, bước lên cầu thang gỗ dẫn đến lầu hai. Ngay khi đặt chân lên tầng trên, chàng lập tức bị mê hoặc bởi khung cảnh nơi đây.

Lầu hai của Vọng Nguyệt Quán không đơn thuần là một nơi dùng bữa, mà giống như một chốn thần tiên giữa nhân gian. Không gian rộng rãi, được trang trí bằng những bức rèm lụa mỏng manh như mây trôi, phấp phới trong làn gió nhẹ.

Phía trước là một sân khấu nhỏ, nơi các ca kỹ và vũ nữ đang biểu diễn. Từng điệu múa uyển chuyển của họ tựa như nước chảy mây trôi, những đôi tay ngọc ngà lả lướt, những vòng eo thon gọn uốn lượn theo nhịp trống.

Âm thanh từ đàn tranh, sáo trúc hòa quyện cùng tiếng hát trong trẻo, khiến người nghe như lạc vào tiên cảnh. Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng trên cao, kết hợp với khói nhang thoang thoảng, tạo nên một không gian mờ ảo đầy mê hoặc.

Nhìn quanh, Trương Vệ nhận thấy đa phần thực khách nơi đây là nam nhân, từ thương nhân quyền quý đến võ giả phong trần, thậm chí có cả những học giả nhã nhặn.

"Hóa ra đây là lý do quán này nổi danh..." – Trương Vệ lẩm bẩm.

Thế nhưng, trái ngược với không khí náo nhiệt xung quanh, ánh mắt của chàng vẫn giữ được sự lãnh đạm. Dù vẻ đẹp của các vũ nữ khiến nhiều người phải si mê, Trương Vệ chỉ khẽ nhíu mày, đôi môi buông một câu cảm thán đầy vô cảm:

"Quả là sắc màu nhân thế!"

...

Tiểu nhị nhanh chóng dọn bàn, mang đến cho chàng thực đơn đầy đủ các món nổi danh của quán. Trương Vệ không ngần ngại gọi ngay những món mà chàng khao khát bấy lâu nay: heo quay mật ong, cá nướng ngũ vị, và canh gà tiềm nhân sâm.

Chỉ sau một lát, từng món ăn được mang lên, bày biện tinh tế trên những chiếc đĩa sứ trắng muốt. Mùi hương lan tỏa, kích thích vị giác đến mức Trương Vệ không kìm được mà gắp ngay miếng thịt đầu tiên.

Món heo quay với lớp da vàng ruộm, giòn tan như tan chảy trong miệng, thịt bên trong mềm mại, đậm đà, khiến chàng suýt nữa bật lên lời khen ngợi.

Cá nướng ngũ vị lại mang một hương vị khác biệt, vừa cay, vừa thơm, kết hợp hoàn hảo giữa các loại gia vị đặc trưng.

Còn canh gà tiềm nhân sâm thì như một dòng suối ấm áp, lan tỏa khắp cơ thể, khiến Trương Vệ cảm nhận được từng tia chân khí như được bồi bổ.

Giữa không gian huyên náo, Trương Vệ thưởng thức mỹ vị nhân gian mà bấy lâu nay chàng hằng ao ước. Trong lòng chàng bỗng dâng lên một cảm giác an bình hiếm hoi.

"Tiên đạo vốn dài dằng dặc, nhưng đôi khi, mỹ vị nhân gian lại là thứ mà tiên nhân cũng không thể dễ dàng quên đi."

Chàng khẽ nhắm mắt, thả lỏng bản thân, tận hưởng khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, như để quên đi những ngày tháng khổ cực đã qua. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Trương Vệ biết, đây chỉ là một phút giây tự tại trong hành trình dài đầy hiểm nguy và thử thách phía trước.

Bỗng nhiên, một âm thanh trầm ấm nhưng đầy nội lực của nam nhân truyền đến, dường như xé tan những tiếng ồn ào nơi tửu quán. Trương Vệ giật mình, ánh mắt vô thức hướng về phía phát ra âm thanh ấy.

"Nào, nào các tiểu đệ, tiểu muội, lại đây! Hôm nay lão phu sẽ kể cho các ngươi một câu chuyện về thời đại mà chỉ có trong truyền thuyết."

Giọng nói ấy thuộc về một vị lão nhân khoác trên mình bộ trường bào giản dị, màu tro. Đầu lão đội chiếc nón trắng bạc, ôm sát mái tóc đã rụng gần hết. Gương mặt lão gầy guộc, nhưng ánh mắt ẩn chứa sự thông tuệ và trải nghiệm của một đời người.

Bàn tay xương xẩu của lão chậm rãi vuốt chòm râu bạc, thần thái ung dung toát lên khí chất học giả. Lão ngồi ở góc tầng hai, xung quanh là một nhóm trẻ con chừng năm sáu tuổi. Chúng ngồi quây quần, đôi mắt tròn xoe ngập tràn vẻ háo hức, như thể sắp được bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt.

"Gia gia kể đi ạ!"

"Đúng rồi, kể đi gia gia!"

Những đứa trẻ đồng thanh, giọng nói trong trẻo vang lên không ngừng.

Lão thư sinh khẽ cười, vuốt râu, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt nhỏ bé. "Được, được… Các ngươi ngồi yên, lắng tai mà nghe. Câu chuyện này không phải chỉ để giải trí, mà còn chứa đựng những bài học lớn lao."

Trương Vệ, tình cờ ngồi cách đó không xa, chỉ chừng hai bàn. Trong lúc đợi món ăn được dọn xuống, chàng cũng không có gì để làm nên vô thức lắng tai nghe.

"Xem ra, giữa chốn tửu lâu đầy mùi rượu thịt này, vẫn có một góc nhỏ dành cho sự ngây thơ của bọn trẻ. Chỉ là… liệu câu chuyện lão nhân kể có thật sự chỉ là những lời cổ tích ru lòng người?" – Trương Vệ khẽ lẩm bẩm, ánh mắt sắc bén chăm chú quan sát.

Ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ, tạo thành những vệt sáng vàng nhạt, bao phủ lấy thân ảnh gầy guộc của lão thư sinh. Sau một hồi chỉnh giọng, lão khẽ hắng giọng, giọng nói như dòng suối chảy êm đềm nhưng cũng đầy sức hút.

"Chuyện kể rằng, từ thuở hồng hoang chi địa, khi trời đất còn là một khối thống nhất, chưa phân tách đông tây nam bắc, khi cả đại lục vẫn còn chìm trong sự nguyên sơ của vũ trụ.

Lúc ấy, Tam Thiên Thượng Giới chung một bầu trời. Ở đó, Thánh Giới do Thiên Tôn đứng đầu, Địa Giới thuộc quyền cai quản của Địa Tôn. Còn Nhân Giới – nơi chúng ta sinh sống, khi ấy, nằm dưới sự trị vì của Vương triều Vũ. Một triều đại của phàm nhân yếu đuối, nhỏ bé hơn bất kỳ chủng tộc nào khác."

Lão ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn những đứa trẻ đang háo hức chờ đợi. Lũ trẻ không hề hay biết, mỗi lời lão nói đều như mang theo sức nặng của hàng ngàn năm lịch sử.

"Nhưng cũng chính vì sự nhỏ bé đó, nhân loại lại được các bậc thần linh ưu ái. Một vùng đất màu mỡ nhất trên đại lục Liên Hoa đã được ban cho chúng ta, nơi mùa màng bội thu, sông suối tràn đầy cá tôm. Nhưng các ngươi có biết không? Đời người phàm chẳng bao giờ bình yên dài lâu..."

Giọng lão trầm xuống, mang theo một chút u ám, khiến không gian xung quanh như chùng lại.

Những đứa trẻ im bặt, đến cả Trương Vệ cũng bất giác siết chặt đôi tay, tâm trí bị cuốn vào từng lời lão kể.

"Một ngày nọ, bầu trời của Tam Thanh Đạo Châu – một trong những thánh địa của nhân giới – bỗng nứt toác ra, như thể có một bàn tay khổng lồ xé rách không gian.

Từ trong vết nứt đó, một sinh vật khổng lồ xuất hiện. Đó là một con rồng. Không, phải gọi là Chân Long mới đúng. Toàn thân nó được phủ bởi lớp lân giáp đen tuyền, cứng rắn như vạn năm huyền thiết. Mỗi hơi thở của nó mang theo ngọn lửa địa ngục, đủ sức thiêu rụi cả trời đất.

Con rồng ấy tự xưng mình là Kẻ Thống Trị Vạn Giới. Nó tuyên bố:

‘Ta đến đây để biến thế giới này thành thuộc địa của ta. Các ngươi – những sinh vật yếu ớt – từ nay sẽ là nô lệ của ta!’

Không một ai có thể cản bước nó. Chỉ trong ba khắc ngắn ngủi, nửa đại lục đã trở thành bình địa. Sông suối khô cạn, núi non bị san phẳng, máu tươi nhuộm đỏ cả bầu trời."

Không gian như lặng đi, chỉ còn lại giọng kể đầy sức nặng của lão thư sinh. Trương Vệ cảm nhận được luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"Trước thảm họa ấy, Thiên Tôn và Địa Tôn buộc phải đích thân giáng trần. Các bậc tiên nhân từ Tam Thiên Thượng Giới cũng đồng loạt hợp lực, chiến đấu chống lại thực thể quyền năng.

Nhưng Chân Long không phải sinh vật thuộc thế giới này. Nó mang theo sức mạnh của một không gian xa lạ, nơi mà thậm chí cả thần linh cũng không thể hiểu hết.

Cuộc chiến kéo dài bảy ngàn ngày đêm, khiến cả cửu giới rung chuyển. Máu của các vị thần nhuộm đỏ bầu trời, xương cốt họ hóa thành những dãy núi kéo dài vô tận. Cuối cùng, bằng sự hy sinh của vô số bậc thần linh, Chân Long mới bị đánh bại.

Họ phong ấn nó vĩnh viễn trong địa ngục sâu thẳm nhất. Nhưng trước khi bị giam cầm, nó đã để lại một lời nguyền:

‘Ta sẽ trở lại. Khi đó, tất cả các ngươi sẽ đi theo ta xuống địa ngục!’"

Không khí bỗng trở nên nặng nề. Những đứa trẻ, dù chưa hiểu hết ý nghĩa của câu chuyện, cũng cảm nhận được sự khủng khiếp của lời nguyền ấy.

Lão thư sinh khẽ thở dài, ánh mắt đượm buồn:

"Những gì còn lại sau trận chiến ấy chỉ là sự đổ nát. Nhưng từ đống tro tàn, nhân loại vẫn đứng lên, xây dựng lại thế giới này. Và chúng ta, hậu nhân của họ, phải luôn nhớ rằng: Dù là thần linh hay phàm nhân, thế giới này chưa từng có sự bình yên vĩnh cửu."

Câu chuyện ấy, dẫu là thực hay chỉ là truyền thuyết, cũng khiến chàng không khỏi nghĩ về con đường tu tiên đầy gian truân của mình. "Dù là tiên hay thần, tất cả đều phải đối mặt với thử thách. Có lẽ, điều thực sự quan trọng là ý chí không ngừng vượt qua nghịch cảnh."

Chàng nhấp một ngụm trà, ánh mắt lặng lẽ nhìn dòng người tấp nập bên dưới, lòng nặng trĩu những suy nghĩ khó gọi tên.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.