Hiếu kỳ.
Lão thư sinh bỗng thở dài, tiếng thở như mang theo trăm năm tang thương, tựa mây đen lặng lẽ trôi qua đỉnh núi.
Lũ trẻ vây quanh lão thoáng ngây người. Những đôi mắt trong veo như ngọc sáng lấp lánh dưới ánh đèn lồng, nay lại ánh lên vẻ thắc mắc xen lẫn chút lo sợ. Chúng nhìn nhau líu ríu, nhưng không một ai dám cất tiếng hỏi, chỉ khẽ rướn người chờ đợi.
Trương Vệ lúc này vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng tâm trí thì lại như mặt hồ đang gợn sóng.
Đây là lần đầu tiên chàng nghe về truyền thuyết liên quan đến Chân Long – một tồn tại mà không hề được nhắc đến trong bất kỳ điển tịch nào chàng từng đọc qua. Lời kể của lão thư sinh không chỉ kích thích sự hiếu kỳ mà còn khiến tâm chàng rung động, như thể một bí mật to lớn của thiên địa vừa hé lộ một góc nhỏ.
Dẫu câu chuyện vẫn còn nhiều điều mơ hồ, chưa tường tận, nhưng nó đủ để gieo vào lòng chàng một hạt mầm tò mò, khiến chàng không khỏi mong muốn đào sâu hơn.
Một giọng nam khàn khàn cất lên, âm điệu như lưỡi dao thô mài lên đá, phá tan bầu không khí yên lặng.
Người lên tiếng là một nam nhân dáng vẻ thô kệch, khoác trên mình bộ y phục thường dân đã bạc màu, khuôn mặt đầy nếp nhăn bởi năm tháng lao lực. Gã vừa buông chén rượu xuống, mắt hướng về bàn bên cạnh, nói với bằng hữu của mình:
"Ta nhớ năm đó, chẳng phải vì Chân Long mà hàng loạt trẻ sơ sinh vừa ra đời đã phải vong mạng hay sao?"
Lời của gã tựa như ngọn gió cuốn lá khô, nhanh chóng thổi bùng lên ngọn lửa nghị luận trong thực quán.
"Đúng thế!"
Một lão nhân ngồi cách đó không xa vội lên tiếng, giọng nói khàn đặc, ánh mắt đầy bi thương:
"Ta còn nhớ rõ năm đó, người trong làng chúng ta liên tục mất con nhỏ. Đến cả gia đình họ Lý ở đầu làng cũng chẳng tránh được. Đứa con đầu lòng của họ mới sinh được ba ngày thì bị phát hiện chết không rõ lý do."
Một trung niên mặc áo vải thô, ngồi gần lão nhân, lập tức tiếp lời:
"Không chỉ trẻ sơ sinh! Năm ấy, cả gia đình lớn nhỏ đều bị lôi đi giữa đêm mà chẳng ai biết sống chết ra sao. Chỉ cần có dấu hiệu khác thường liền bị nghi là mang huyết mạch Chân Long. Tiên giới cũng quá nhẫn tâm!"
Một người khác xen vào, ánh mắt ẩn hiện sự phẫn uất:
"Ta còn có một người họ hàng ở bên bờ sông Hồng. Năm đó cả nhà y bị lôi ra khỏi nhà giữa đêm, đứa trẻ thì bị giết ngay trước mắt. Vợ y không rõ tung tích, còn y thì hóa điên sau chuyện ấy. Thật sự quá tàn nhẫn!"
"Tàn nhẫn?"
Một người đàn ông dáng vẻ khôi ngô nhưng râu ria xồm xoàm, ánh mắt sắc lạnh như dao, khẽ hừ một tiếng, rồi nói:
"Vậy các người có biết nếu không càn quét, hậu quả sẽ ra sao không? Chỉ cần một đứa trẻ mang huyết mạch Chân Long sống sót, nhân gian này sẽ lại rơi vào cảnh địa ngục. Đừng trách Tiên giới tàn nhẫn, mà hãy trách thiên đạo bất công!"
...
Trương Vệ ngồi đó, ánh mắt chàng ngày càng trầm tư.
Những mảnh ghép rời rạc trong lời kể của lão thư sinh và đám thực khách tựa hồ đã ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh hơn trong tâm trí chàng.
"Hóa ra, Chân Long đã để lại một bóng ma sâu sắc trên nhân gian."
Chàng không khỏi tự hỏi, liệu Chân Long có thực sự là mối họa của tam giới, hay chỉ là con cờ trong tay những kẻ mạnh.
Đúng lúc này, tiếng đàn tranh thanh thoát vang lên, tựa như giọt sương mai rơi vào mặt nước phẳng lặng, khuấy động toàn bộ không gian.
Cả lầu hai lập tức im lặng, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về sân khấu trung tâm. Một nữ nhân kiều diễm, dáng hình như liễu mềm trước gió, bước ra với y phục đỏ thẫm, ánh vàng kim tuyến lấp lánh. Nàng cất những bước chân nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, đôi tay uyển chuyển hòa cùng điệu múa, khiến người xem không khỏi mê đắm.
"Đệ nhất vũ nữ của Vọng Nguyệt quán, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Tiếng reo hò, cổ vũ vang lên như sấm rền, cuốn đi hết thảy những lời bàn luận còn dang dở. Không khí trên lầu hai ngay lập tức trở nên náo nhiệt, tràn đầy sự mê mẩn và phấn khích.
Lão thư sinh ngồi lặng lẽ một góc, khẽ cười mỉm. Lão hiểu rõ tâm ý của đám đông nơi đây. Lão chậm rãi thu chiếc quạt giấy trong tay, gõ nhẹ vào lòng bàn tay vài cái, rồi cất tiếng hỏi:
"E hèm! Mấy đứa nhỏ, có muốn nghe thêm một câu chuyện nữa không?"
"Dạ có!" Lũ trẻ hồn nhiên đồng thanh đáp, ánh mắt lại sáng lên đầy háo hức.
Thế là câu chuyện mà Trương Vệ muốn nghe nhất theo đó mà dừng lại nửa chừng, bị chôn vùi trong sự náo nhiệt của đám đông. Khiến chàng có chút thất vọng. Tuy nhiên chàng không cam lòng, liền đưa ánh mắt dò xét về phía chiếc bàn nơi một nam nhân trung niên đang ngồi. Người này có vẻ phong trần, thô lỗ nhưng lại toát ra khí chất từng trải của một kẻ giang hồ lão luyện. Chính y khi nãy đã góp thêm lời vào câu chuyện về Chân Long, lời nói đầy ngữ khí kinh nghiệm, khiến chàng không khỏi cảm thấy người này biết được nhiều điều hơn cả lão thư sinh.
Chàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhấp một ngụm trà,trong lòng cân nhắc vài lời trước khi tiến đến.
Trương Vệ chắp tay thi lễ, cúi đầu tươi cười, rồi mở lời:
"Vị huynh đài, chẳng hay tiểu đệ có thể ngồi xuống đây chăng?"
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn chàng, đôi mắt sắc lẹm thoáng ánh lên vẻ dò xét. Khuôn mặt y đầy nếp nhăn, huyệt thái dương hõm sâu, gò má hơi nhô cao, nét mặt toát lên vẻ gian xảo, nhưng chẳng thấy có ác ý. Y dừng tay, đặt chiếc đùi gà vừa gặm dở xuống bàn, ngả người ra sau mà nhàn nhạt đáp:
"Được, mời."
Trương Vệ nghe vậy thì không chần chừ, kéo ghế ngồi xuống, nét mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa. Nhưng trong lòng chàng, sự ngại ngùng đã bắt đầu trỗi dậy. Xưa nay chàng vốn chỉ giao du với những người bình dị nay phải đối diện với một nhân vật giang hồ đầy vẻ bất cần, thực không dễ để bắt chuyện.
Ánh mắt chàng vô tình dừng lại trên cách người này ăn uống. Y xé đùi gà bằng tay, mạnh mẽ mà cắn xé, từng mảng thịt lớn bị xé toạc, rồi nhai nhồm nhoàm trong miệng, không chút câu nệ. Bên cạnh là bầu rượu, y uống như uống nước lã, cứ như thể mọi sự đời chẳng đáng để bận tâm.
Chàng mỉm cười nhẹ, nghĩ ra cách bắt đầu câu chuyện:
"Tiểu đệ Trương Vệ, không biết huynh đài quý danh là gì?"
Người đàn ông liếc chàng một cái, giọng nói cộc cằn vang lên:
"Lỗ Ban."
"Thì ra là Lỗ huynh," Trương Vệ chắp tay, gật đầu cười. "Vậy đi, nhân lúc chúng ta kết giao, bữa ăn này của huynh, đệ xin được thanh toán."
Nghe đến đó, ánh mắt Lỗ Ban bỗng lóe lên một tia kinh ngạc. Y dừng ăn, đặt đùi gà xuống bàn, đôi mắt dò xét nhìn Trương Vệ một lúc lâu, như thể đang muốn đoán xem ý đồ của chàng là gì. Cuối cùng, y cười nhạt, ngón tay chậm rãi gõ xuống mặt bàn:
"Người trong giang hồ bọn ta không thích mắc nợ ân tình của kẻ khác. Nếu Trương tiểu đệ có chuyện muốn nhờ, xin cứ nói thẳng."
Thấy mình đã đạt được mục đích, Trương Vệ mỉm cười đáp:
"Hì, thật không giấu gì Lỗ huynh, câu chuyện về Chân Long lúc nãy khiến đệ vô cùng tò mò. Chẳng hay Lỗ huynh có thể kể thêm những gì mình biết được không?"
Lỗ Ban bật cười, rót một chén rượu đầy, ngửa cổ uống cạn, rồi phóng khoáng nói:
"Tưởng gì lớn lao. Được thôi, vì bữa ăn của ngươi, ta sẽ kể một chút."
Y đặt bầu rượu xuống, đôi mắt xa xăm, giọng nói trở nên trầm đục:
"Hơn mười tám năm trước, cả đại lục đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Ngày đó, trời không trăng không sao, cũng không thấy ánh mặt trời. Bầu trời chỉ có một màu trắng nhạt kỳ lạ, như thể mọi sắc màu của thiên địa đều bị cướp đi. Người người nhà nhà thất kinh, chẳng ai biết là ban ngày hay ban đêm.
Sự kiện đó không phải ngẫu nhiên. Ngay sau đó, Tiên giới ra thông báo rằng đó là dị tượng báo hiệu sự tái sinh của Chân Long – kẻ sẽ chấm dứt thời đại của chúng ta."
Trương Vệ tròn mắt kinh ngạc, vội hỏi:
"Vậy Tiên giới đã làm gì?"
Lỗ Ban gằn giọng, ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng:
"Làm gì ư? Ngươi nghĩ Tiên giới sẽ ngồi yên sao? Họ ra lệnh thanh trừng tất cả những đứa trẻ được sinh ra trong năm đó, không sót một ai. Phụ mẫu chúng cũng bị bắt đi, không biết sống chết ra sao. Họ nói làm vậy để trừ hậu họa, nhưng đến cuối cùng, không có đứa trẻ nào là Chân Long thật sự.
Tất cả chỉ là lời đồn vô căn cứ. Nhưng những oán hận chất chồng từ những sinh linh chết oan ấy đã hóa thành Sơ Tinh, yêu vật mang đầy thù hận. Chúng gieo rắc nỗi kinh hoàng khắp nơi, đặc biệt là vùng Hoa Bắc."
Trương Vệ lặng người đi, lòng chàng như bị hàng nghìn mũi kim đâm vào.
"Vì một lời đồn... mà giết sạch trẻ sơ sinh và cả phụ mẫu chúng ư? Tiên giới thật quá tàn nhẫn!"
Lỗ Ban cười khẩy, rót thêm rượu:
"Tàn nhẫn hay không đâu phải việc của kẻ như ta hay ngươi mà bàn. Nếu Chân Long thật sự tái sinh, thì đó sẽ là kẻ hủy diệt. Thế giới này còn tồn tại được nữa sao? Đôi khi, hy sinh vài sinh linh nhỏ bé cũng là chuyện thường tình để bảo vệ đại cục."
Trương Vệ thở dài, lòng chàng ngổn ngang trăm mối. Câu chuyện này sao nghe mà quen thuộc lạ kỳ. Chàng đang tự hỏi, Chân Long kia liệu có liên quan gì đến bản thân chàng hay là không. Vì chàng chỉ cách sự kiện đó hơn một năm mà thôi, khoảng cách đó có thể san lấp được.
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 15 |