Nhờ.
Trương Vệ nghe vậy thì trong lòng đầy băn khoăn, không hiểu Kinh Như Tuyết đang ám chỉ điều gì. Chàng bèn nhíu mày, ngập ngừng hỏi:
"Tỷ nói vậy... nhưng chu thiên của đệ vẫn chưa thông, thì làm sao có thể tu dưỡng kinh mạch được?"
Như chạm đúng vấn đề, Trương Vệ thở dài, ánh mắt hiện lên vài phần bất lực. Việc đả thông chu thiên vốn là điều kiện tiên quyết để đột phá kinh mạch, nhưng công pháp của chàng hiện chỉ dừng ở tầng 23, cách cột mốc tối thiểu tầng 26 vẫn còn một khoảng cách khá xa.
Nghe lời giải thích của Trương Vệ, Kinh Như Tuyết khẽ mỉm cười, chân bắt chéo nhàn nhã, giọng nói mang theo ý trêu đùa:
"Đệ nghĩ thử xem, thực sự không có cách nào khác sao?"
Trương Vệ cau mày suy tư, nhưng càng nghĩ càng mơ hồ. Cuối cùng, chàng đứng dậy, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Kinh Như Tuyết, thay đổi thái độ, nửa đùa nửa thật:
"Như Tuyết đại nhân, người cứ nói thẳng ra đi. Tiểu đệ học vấn nông cạn, không hiểu được thâm ý trong lời của tỷ."
Kinh Như Tuyết nhìn bộ dạng nũng nịu của chàng mà không nhịn được bật cười. Hắn cố nén lại, cầm ly trà nhấp một ngụm rồi bình thản nói:
"Đệ còn nhớ đến tu vi đan mà ta từng nhắc tới không?"
Nghe lời này, đôi mắt Trương Vệ sáng lên, nét mặt như bừng tỉnh.
"Ý tỷ là… đã đến lúc đệ được dùng nó?"
Kinh Như Tuyết khẽ gật đầu, ánh mắt đầy thâm sâu:
"Đúng vậy, nhưng ta không tiện giải thích nhiều vào lúc này. Để đệ có thể tận hưởng chút thời gian rảnh rỗi bên người thân, cứ quay về trước đi. Sau đó, khi trở lại, chúng ta sẽ bàn tiếp."
Nói đoạn, hắn phất tay, từ hư không xuất hiện một tờ giấy vàng óng, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Trương Vệ.
"Cầm lấy, khi nào rảnh rỗi thì đọc kỹ và làm theo lời dặn trong đó."
Trương Vệ cẩn thận cầm tờ giấy lên, gấp làm bốn rồi cất vào người. Cảm thấy lời nói của Kinh Như Tuyết đã trọn vẹn, chàng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng khi vừa xoay người, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu khiến chàng quay lại nói lớn:
"Khoan đã, còn một chuyện nữa…"
Giọng nói đột ngột vang lên khiến Kinh Như Tuyết thoáng giật mình. Hắn vừa định cầm ly trà lên uống thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn chàng, điềm tĩnh hỏi:
"Có gì thì từ từ nói, đừng làm như chuyện nghiêm trọng lắm vậy."
Trương Vệ hít sâu một hơi, ánh mắt hiện rõ vẻ nghiêm nghị. Lần này, chàng quyết định nói thẳng:
"Tỷ tỷ, chuyện này thực sự rất quan trọng…"
Trương Vệ ngồi xuống, cúi đầu thật sâu, giọng nói khẽ run lên:
"Đệ biết tỷ đã bỏ rất nhiều công sức để chỉ dạy, nhưng..."
Chàng ngập ngừng, vẻ mặt hiện lên sự giằng xé nội tâm.
"Nhưng đệ là người Trương gia. Vị trí bảo chủ tương lai cần người tu luyện Xích Hỏa Công, công pháp truyền thừa của tổ tiên Viêm Đế. Trong khi đó..."
Chàng dừng lại, hai tay nắm chặt, như không thể thốt tiếp.
"Công pháp của tỷ là ngoại hệ, không phải Hỏa hệ... Đệ sợ rằng... con đường bảo chủ sẽ trở nên vô vọng."
Kinh Như Tuyết nghe vậy thì nhướng mày, ánh mắt thoáng qua một tia chế nhạo. Hắn chậm rãi đứng lên, từng bước tiến về phía Trương Vệ, giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa uy lực:
"Xích Hỏa Công?"
Trương Vệ ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn hắn.
"Đệ tưởng ta không biết gì về Xích Hỏa Công sao? Đừng quên, ta từng chu du khắp Cửu Giới, gặp đủ loại công pháp. Đối với ta, thứ mà Trương gia gọi là truyền thừa Viêm Đế... chỉ là trò trẻ con mà thôi."
Lời nói tự tin của Kinh Như Tuyết khiến Trương Vệ ngây người. Chàng vội quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe:
"Nhưng tỷ, đệ... đệ không muốn làm Trương gia thất vọng. Đệ không muốn vì bản thân mà ảnh hưởng đến thanh danh gia tộc."
Nhìn bộ dạng quỳ gối của Trương Vệ, Kinh Như Tuyết thoáng lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ thương cảm lẫn trách móc.
"Đứng dậy!"
Hắn cúi người, trực tiếp đỡ Trương Vệ lên, ánh mắt sắc bén đối diện thẳng với chàng:
"Người đàn ông không nên tùy tiện quỳ gối. Dưới gối chỉ nên có cha mẹ hoặc trời đất mà thôi. Đệ là người mang chí lớn, hà tất phải tự hạ thấp mình như vậy?"
Trương Vệ sững sờ, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp. Chàng nhận ra sự chân thành trong lời nói và ánh mắt của Kinh Như Tuyết.
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả!"
Kinh Như Tuyết ngắt lời, giọng nói đầy uy lực:
"Chuyện công pháp của đệ, ta sẽ tự mình lo liệu. Xích Hỏa Công? Nếu cần, ta có thể dùng lực lượng của mình để cải biến nó, dung hợp với công pháp hiện tại của đệ. Nghịch chuyển càn khôn, đổi trắng thay đen... chỉ là trò trẻ con với ta."
Trương Vệ kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Đôi mắt đỏ hoe vì cảm động, chàng cúi đầu thật sâu, giọng nói nghẹn ngào:
"Ân nghĩa này, Trương Vệ nguyện khắc cốt ghi tâm, suốt đời không quên!"
Kinh Như Tuyết phất tay, khẽ thở dài:
"Đệ không nợ ta bất kỳ điều gì. Đây là điều mà ta phải làm, như một tỷ tỷ bảo vệ tiểu đệ của mình."
Nói rồi, hắn xoay người, khoác tay sau lưng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy kiên quyết:
"Giờ hãy quay về, tận hưởng thời gian bên gia đình. Khi nào đệ trở lại, mọi chuyện đã sẵn sàng."
Trương Vệ cúi đầu cảm tạ lần nữa, sau đó xoay người rời đi.
Khi bóng dáng chàng khuất dần, Kinh Như Tuyết khẽ thở dài, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía chân trời xa xăm.
"Thời gian trôi nhanh thật. Mới ngày nào còn là tiểu tử nhõng nhẽo gọi ta tỷ tỷ. Chớp mắt một cái đã mười tám, sắp đối diện với cả một đời sóng gió phía trước..."
Hắn mỉm cười nhạt, bàn tay mảnh khảnh khẽ vuốt qua mái tóc dài. Dáng vẻ thanh tú đến mức người khác khó lòng phân biệt được hắn là nam hay nữ. Hắn khẽ thở dài, bàn tay mảnh khảnh vung lên, chiếc ghế liền hóa thành một chiếc giường đá phẳng phiu. Cả thân hình thon gọn của hắn từ tốn nằm xuống, tận hưởng những làn gió nhẹ thoảng qua, ánh mắt lơ đãng nhìn về cánh rừng anh đào trước mặt.
Ánh trăng mờ nhạt rọi xuống khuôn mặt hắn, tạo nên vẻ thanh nhã như ngọc khắc.
Trang viện này, được gọi là Vấn Lạc Nhai, là chốn ẩn cư của Kinh Như Tuyết, nằm sâu trong Ẩn Quỷ Cốc.
Tương truyền, hàng triệu năm trước, nơi này từng là giao điểm của tinh hoa nhật nguyệt. Giao Long cổ xưa từng cư ngụ tại đây, hấp thụ linh khí trời đất mà hùng bá một phương. Qua vô số trận đại chiến khốc liệt, nơi đây trở thành một vùng đất bị lãng quên. Truyền thuyết dần mờ nhạt, chỉ còn tên gọi Vấn Lạc Nhai mang theo chút bí ẩn về một thời đại hoàng kim.
Chính sự quạnh quẽ và yên bình này đã khiến Kinh Như Tuyết chọn Vấn Lạc Nhai làm nơi ẩn dật. Hắn thiết lập một kết giới vô hình, chỉ cho phép những ai được hắn chấp thuận bước vào. Những kẻ khác, dù vô tình hay hữu ý, đều không thể phát hiện ra sự tồn tại của nơi này.
Như vậy vẫn chưa đủ. Vòng ngoài Vấn Lạc Nhai còn được bao bọc bởi đàn hoang thú khát máu với thực lực kinh người. Chúng là những con mãnh thú không biết sợ hãi, luôn trong trạng thái cuồng chiến, sẵn sàng xé nát bất cứ kẻ nào dám bén mảng. Với lớp phòng thủ tự nhiên và kết giới bảo vệ, Vấn Lạc Nhai chẳng khác nào một pháo đài bất khả xâm phạm.
Màn đêm buông xuống, mang theo ánh trăng tròn dịu dàng soi sáng toàn bộ khu trang viện. Cảnh vật chìm trong yên ả, chỉ có tiếng lá xào xạc và tiếng côn trùng vọng lại từ xa.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Vầng trăng tròn nhích dần lên cao, đến khi nó tạo một góc hai mươi lăm độ so với Vấn Lạc Nhai, một điều bất ngờ xảy ra.
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 7 |
Lượt đọc | 217 |