Vấn Lạc Nhai.
Thực tại xung quanh Vấn Lạc Nhai vốn là một hồ nước rộng lớn, mặt nước trong suốt tựa gương, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ tận đáy. Ánh trăng đêm nay tỏa sáng dịu dàng, soi rọi xuống hồ, tạo nên khung cảnh lung linh huyền bí.
Ánh sáng từ mặt trăng, theo một góc độ đã được định sẵn từ trước, chiếu thẳng xuống đáy hồ. Nhờ vậy, nó chạm tới một cơ quan ẩn giấu sau lớp thực vật thủy sinh rậm rạp.
Tức thì, những âm thanh lộc cộc vang lên, nối tiếp là những tiếng ầm ầm nặng nề như từ thời viễn cổ vọng lại.
Dưới đáy hồ, các đường nét phức tạp bắt đầu phát sáng, hình thành một trận đồ lớn với biểu tượng của rùa và rắn, sắc tím thẫm toát lên vẻ thần bí lẫn áp bức.
Không lâu sau, những tiếng két… ké… tt… kéo dài, như âm thanh rợn người của vật nặng bị lê trên mặt sàn. Nhưng thực tế, đó là tiếng từ trang viện, nơi đang tách làm đôi. Cảnh tượng này kéo theo tiếng nước thác đổ ào ào, phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có của không gian.
Chưa đầy một khắc, giữa hồ nước rộng lớn, một lối đi dẫn thẳng xuống đáy hồ hiện ra, tựa như lời mời gọi đầy cám dỗ.
Bên trong trang viện, một bóng đen đột nhiên lao vút lên mái nhà. Khi ánh trăng soi rọi, hình dáng của một nữ nhân hiện ra. Nàng vận tử y đậm, trên mặt mang khăn che tím khéo léo che nửa khuôn mặt.
Điểm nổi bật nhất ở nàng chính là mái tóc trắng bạch kim óng ánh, và một ấn ký hình lục giác xếp lại như chân đèn ngay giữa trán, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trên tay nàng là một quyền trượng ngắn chỉ khoảng bảy mươi tấc, đầu quyền trượng chạm khắc hình kỳ lân phát ra thần quang tựa khói. Bên hông trái nàng, một lệnh bài vàng óng ánh khắc sáu chữ lớn:
"Thiên Hạ Đệ Nhất Dược Sư."
Khi nàng chậm rãi đáp xuống lối đi dưới đáy hồ, hai đốm sáng nhỏ đột ngột xuất hiện bên vai nàng. Trong tích tắc, chúng hiện hình thành hai linh thú huyền thoại.
Bên vai phải nàng là Huyễn Dược Địa Linh Chi Thú, một sinh vật Mộc hệ hiếm có. Nguyên thể của nó là một cây thảo dược ngàn năm, hấp thụ tinh hoa trời đất mà chuyển hóa thành linh thú.
Hình dáng của nó như một đứa trẻ sơ sinh, với cặp cánh xanh lục tựa lá cây. Nó là dược phẩm sống duy nhất trên thế gian, đứng đầu trong các linh thú Mộc hệ.
Bên vai trái nàng là Vạn Độc Cổ Vương, một sinh vật được hình thành từ độc thảo ngàn năm. Qua hàng nghìn năm hấp thụ độc tính từ các loài khác, nó tự sinh ra nhận thức và tiến hóa thành tinh linh độc cổ.
Hình dạng của Vạn Độc Cổ Vương rất kỳ lạ: cơ thể chính là một hình cầu lớn, kèm theo hai hình cầu nhỏ hơn lơ lửng như đôi tay, và một cái đuôi ngắn như mèo. Nó là linh thú đứng đầu trong Độc hệ, vẻ ngoài trông như một cục bông gòn di động.
Nữ nhân với hai linh thú hộ pháp bên vai, bước chậm rãi nhưng dứt khoát vào lối đi. Thoáng chốc, bóng dáng nàng cùng hai linh thú biến mất vào bóng tối.
Nửa canh giờ sau, khi ánh trăng rời khỏi vị trí đã định, những thanh âm cổ quái lại vang lên. Hai bức tường nước dựng đứng trên lối đi đổ sập xuống, nhanh chóng lấp kín mọi dấu vết.
Hồ nước trở lại vẻ tĩnh lặng như chưa từng có điều gì xảy ra, giữ bí mật của nó vĩnh viễn trong bóng tối.
...
Rời khỏi Vấn Lạc Nhai, Trương Vệ lặng lẽ thần hành trở về Đế Đô. Dẫu lòng mang nhiều tâm sự, bước chân chàng vẫn kiên định hướng về phía thành trì phồn hoa.
Nội lực hạn chế khiến chàng không thể duy trì thần hành quá lâu. Mỗi khi cạn kiệt khí lực, Trương Vệ buộc phải đổi sang đi bộ. Chậm chạp nhưng bền bỉ, cuối cùng khi màn đêm vừa buông xuống, chàng cũng kịp đặt chân vào cổng thành.
Đế Đô về đêm là một bức tranh sống động, sắc màu rực rỡ, ánh đèn lấp lánh trải dài khắp các con phố. Người qua kẻ lại tấp nập, những tiếng rao hàng, tiếng cười đùa hòa vào nhau tạo nên sự náo nhiệt không đâu sánh bằng.
Giữa cảnh tượng ấy, Trương Vệ chỉ lặng lẽ bước đi, hòa mình vào dòng người đông đúc mà trở về nhà. Chàng không hứng thú với những thú vui trụy lạc thường thấy nơi phố thị, trong lòng chỉ mong sớm về phòng nghỉ ngơi, tìm chút bình yên.
Đi qua năm con đường, chàng đã đến thành Đông, rồi rẽ thêm vài ngã, trước mắt đã hiện ra Trương Gia Bảo, một trong bốn thế lực mạnh nhất Hoa Bắc.
Nhìn tấm bảng hiệu lớn treo cao trên cửa chính, Trương Vệ khẽ thở dài. Chàng ngẩng đầu, ánh mắt thoáng hiện sự nặng nề, lòng ngổn ngang trăm mối.
Bước lên từng bậc thang, khi chỉ còn cách ngạch cửa vài bước chân, đột nhiên một tiếng quát vang lên:
"Đứng lại!"
Âm thanh gắt gỏng khiến chàng giật mình. Ngước mắt nhìn lên, chàng thấy hai hộ vệ đứng chắn ngay lối vào, ánh mắt họ sắc lạnh đầy cảnh giác.
Trương Vệ nhanh chóng nhận ra họ là những người mới được điều đến đây. Không lạ gì chuyện họ không nhận ra mình. Nở nụ cười thân thiện, chàng nói:
"Hai vị, ta là người của Nhất phòng, tên Trương Vệ."
Dù đã khai danh tính, nhưng cả hai hộ vệ vẫn không chút mảy may để tâm. Một trong hai người lớn giọng:
"Ngươi trông rất lạ mặt, mau giao lệnh bài ra đây!"
Nghe vậy, Trương Vệ khẽ nhíu mày, đưa tay vào áo tìm kiếm. Nhưng khi lục soát, chàng chợt nhận ra, mình đã để quên lệnh bài trong phòng từ hơn ba tháng trước.
Vẻ mặt có chút bối rối, chàng gãi đầu cười khổ:
"Hộ gia, ta thật sự quên lệnh bài trong phòng. Nếu hai vị muốn, ta có thể dẫn huynh đến lấy..."
Chưa nói dứt câu, hai hộ vệ đã mất kiên nhẫn. Họ rút đao, chắn ngang lối vào, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết.
"Không có lệnh bài, lại là người lạ. Ngươi nghĩ đây là đâu mà muốn tùy tiện ra vào?!"
Trước tình cảnh ấy, Trương Vệ chỉ biết cười gượng, nuốt mấy ngụm nước bọt, lòng thầm nghĩ:
"Thôi xong rồi... Ngân lượng không có, lệnh bài cũng không mang. Tối nay chắc lại ngủ ngoài đường mất."
Chàng tươi cười làm dịu không khí:
"Hộ gia, đừng nóng, đừng nóng. Ta đi ngay."
Nói rồi, Trương Vệ quay người định rời đi.
Bỗng, một giọng nữ vang lên:
"Đợi đã!"
Trương Vệ xoay người lại, nhận ra đó là Trương Dư Ni, con thứ của tam trưởng lão Trương Thừa Hức, đồng thời là người quen cũ. Thoáng chút mừng rỡ, chàng chưa kịp lên tiếng thì đã nghe nàng nói:
"Tên này là hạ nhân của Trương gia, ở Kiến Ninh Các, cứ cho hắn vào."
Hai chữ "hạ nhân" vừa thốt ra khiến Trương Vệ thoáng ngẩn người. Lòng chàng nhói đau, nhưng không cách nào phản bác, bởi thực tế còn tệ hơn thế nhiều.
Chàng chỉ biết cười khổ, nhẹ giọng:
"Đa tạ."
Một trong hai hộ vệ bĩu môi, cười nhạt:
"Hạ nhân thì nói là hạ nhân, lại dám nhận là người của Nhất phòng. Lần sau còn vậy nữa thì đừng trách bọn ta mạnh tay."
Nghe lời này, Trương Vệ khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng đau đớn như có gai nhọn đâm vào.
Cúi đầu lặng lẽ, chàng bước qua Trương Dư Ni, tiến vào bên trong. Chiếc bóng cô độc của chàng nhanh chóng hòa lẫn vào bóng tối phủ trùm cả Trương Gia Bảo.
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 110 |