Thân phụ.
Mang theo tâm trạng nặng nề, Trương Vệ lê bước trở về phòng. Cả người chàng mệt mỏi, chẳng còn sức lực để bận tâm thêm điều gì khác.
Đẩy cửa bước vào, căn phòng đơn sơ hiện ra, ánh đèn yếu ớt từ ngọn nến trên bàn chiếu lên những món đồ giản dị, không khác gì một gian phòng của người hầu bình thường trong Trương gia.
Cởi bỏ giày, Trương Vệ thả mình xuống giường, nằm dang rộng, mắt nhắm hờ. Không phải vì buồn bã, mà là đầu óc chàng đang quay cuồng suy nghĩ cách làm thế nào để bản thân tiến bộ nhanh chóng.
Cảnh tượng bị khinh miệt, coi rẻ như hôm nay không phải lần đầu, nhưng với chàng, sự nhục nhã ấy đã sớm trở thành một thói quen. Đau một lúc, buồn một chốc, rồi cũng sẽ qua.
Thả lỏng toàn thân, ánh mắt Trương Vệ dần nhìn chăm chú lên trần nhà tối mờ. Bất chợt, hình bóng Như Tuyết cùng lời dặn dò của nàng hiện lên trong tâm trí.
Chàng đưa tay vào ngực áo, lấy ra một tờ giấy nhỏ. Đưa tờ giấy lên, lười nhác đọc từng dòng chữ.
Đọc đến đoạn cuối, đồng tử Trương Vệ co rút lại, lẩm nhẩm:
"Trấn Tâm Hoàn, Ích Chi Thảo, Xích Thược..."
Là một danh sách dược liệu! Hóa ra Như Tuyết muốn chàng chuẩn bị nguyên liệu để nàng luyện chế Chân Khí Đan.
Vừa nghĩ đến loại đan dược quý báu này, lòng chàng không khỏi dâng lên một chút vui mừng. Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn đã bị những lo âu đè nén.
Ngồi bật dậy, Trương Vệ nhanh chóng xỏ giày, bước về góc phòng. Nơi đó đặt một chiếc tủ gỗ đã cũ kỹ, lớp sơn bong tróc, mang theo hơi thở của thời gian.
Mở ngăn tủ cao nhất bên phải, chàng tìm thấy một chiếc hộp gỗ màu đen, bên trong chứa đựng vài vật lưu niệm cũ kỹ.
Trương Vệ cầm chiếc hộp, trở lại giường ngồi xuống, chậm rãi mở nắp. Một chiếc túi thơm đã bạc màu hiện ra, trên đó thêu chữ "Vệ" bằng những đường kim khéo léo.
Chàng cầm túi thơm lên, lắc nhẹ. Một ít ngân lượng rơi ra, là bạc nén, tổng cộng khoảng 30 lượng.
Nhìn số bạc ít ỏi trước mắt, lòng chàng chợt trở nên nặng trĩu.
"Chỉ với từng này, làm sao đủ mua số thảo dược đó đây?" Chàng thì thào, lòng đầy buồn bực.
Thả mình xuống giường, Trương Vệ khẽ thở dài, ánh mắt thoáng vẻ bất lực.
"Xem ra, ta chỉ còn cách hạ mình đi vay mượn ai đó mà thôi..."
Mặc dù là đại thiếu chủ của Trương gia, nhưng Trương Vệ chẳng có tài năng nào nổi trội. Lúc nhỏ, chàng từng được xem là thiên tài, nhưng khi lớn lên, những kỳ vọng ấy dần tan biến. Giờ đây, trong mắt nhiều người, chàng chỉ là một kẻ phế nhân.
Phụ thân chàng, Trương Bảo, từ chỗ yêu thương cưng chiều, dần trở nên nghiêm khắc, đặc biệt trong việc quản lý chi tiêu của chàng. Mỗi tháng, chàng chỉ được cấp 100 lượng, vừa để ăn uống, vừa để chi tiêu cá nhân. Con số này, so với những thiếu gia khác, thực sự chẳng thấm vào đâu.
Để tiết kiệm ngân lượng, nhiều khi Trương Vệ phải tìm đến Vấn Lạc Nhai của Như Tuyết, ăn nhờ ở đậu.
"Bốn cái Trấn Tâm Hoàn đã hết 80 lượng. Còn Ích Chi Thảo, Xích Thược... Chỉ với số bạc này, làm sao đủ đây?"
Trương Vệ thở dài, lắc đầu ngao ngán. Chàng tính toán trong lòng, cân nhắc từng khả năng, nhưng vẫn không nghĩ ra được ai có thể giúp đỡ mình vay mượn số bạc còn thiếu.
Sau một hồi suy đi tính lại, chàng đành tự nhủ:
"Thôi, chuyện này để mai rồi tính tiếp..."
Nói rồi, Trương Vệ đặt chiếc túi thơm lại vào hộp gỗ, lòng đầy trăn trở. Trong đêm tối tĩnh mịch, bóng dáng chàng như nhỏ bé hơn giữa gian phòng lạnh lẽo.
Sau khi đặt lại chiếc hộp gỗ vào vị trí cũ, Trương Vệ trở về giường, định bụng chìm vào giấc ngủ để quên đi những trăn trở trong lòng. Nhưng ngay khi vừa nằm xuống, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
"Cạch... Cạch..."
Theo sau đó là giọng nói trầm ấm, quen thuộc:
"Vệ nhi, con có trong đó không?"
Thanh âm này khiến Trương Vệ giật mình. Làm sao chàng không nhận ra? Người bên ngoài chính là phụ thân của mình, Trương Bảo.
Trong phút chốc, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Trương Vệ. Người chàng cần để mượn bạc chẳng phải đã xuất hiện ngay trước mắt hay sao? Tuy nhiên, ý niệm này lại khiến chàng cảm thấy khó xử. Mượn bạc từ phụ thân không chỉ khó mở lời mà khả năng bị từ chối cũng rất cao. Nhưng nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại, chàng quyết định thử một lần.
Hít sâu một hơi, Trương Vệ hướng ra cửa đáp:
"Hài nhi đang ở trong phòng, mời người vào."
Vừa nói, chàng liền xuống giường, tiến về phía cửa để nghênh đón.
Không để chàng phải mở cửa, Trương Bảo đã đẩy cửa bước vào.
Trương Bảo dù đã bước qua tuổi ngũ tuần nhưng thân hình vẫn tráng kiện, dáng đi uy nghi, từng bước như hổ báo, ánh mắt sáng quắc mà dịu dàng. Ông mang theo nụ cười hiền từ, cất lời:
"Tên tiểu tử nhà ngươi, dạo gần đây không ở trong trang khiến ta lo lắng biết không."
Nhìn thấy dáng vẻ lo âu của phụ thân, Trương Vệ bất giác cảm thấy áy náy. Cúi đầu đáp:
"Hài nhi có tội. Đã để người phải phiền lòng."
Trương Bảo chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt ông nhanh chóng đảo qua người con trai từ trên xuống dưới. Ông hỏi tiếp:
"Thời gian qua, Vệ nhi đã đi những đâu?"
Trương Vệ chắp tay, cung kính đáp:
"Hài nhi đến bờ đông lịch luyện, nhằm tăng cường công pháp, vì cũng đã sắp đến ngày trọng đại rồi."
Khi chàng đang nói, ánh mắt Trương Bảo vẫn không ngừng quan sát cơ thể gầy gò tiều tụy của con trai. Trong lòng ông dấy lên cảm giác đau xót.
Ông bước tới, dùng tay đặt lên vai Trương Vệ, cảm nhận một chút rồi khẽ thở dài. Sau đó, ông nhìn chàng bằng ánh mắt đầy yêu thương:
"Ngày trọng đại đã đến gần. Ta biết con đã rất cố gắng. Dù con thành công hay thất bại, gia đình này vẫn luôn ở bên cạnh con.
Thế gian rộng lớn này, không phải cứ giỏi võ, tu luyện thành thần tiên mới là con đường duy nhất. Còn có rất nhiều điều thú vị khác đang chờ con khám phá. Ta nay đã già, thời gian không còn nhiều, chỉ mong con có thể vui vẻ trên con đường mà bản thân đã chọn."
Những lời dạy bảo từ phụ thân khiến Trương Vệ nghẹn ngào. Chàng chỉ muốn lao vào ôm lấy ông, giãi bày hết những khó khăn, đau khổ mà mình đã trải qua. Nhưng lý trí nhanh chóng ngăn lại.
Chàng tự nhủ rằng bản thân phải mạnh mẽ, phải trưởng thành để có thể gánh vác gia tộc, chia sẻ gánh nặng với phụ thân, không thể yếu đuối như nhi nữ.
Trương Vệ nhìn Trương Bảo, nghiêm túc đáp:
"Hài nhi sẽ không để người phải thất vọng."
Nghe được những lời này, Trương Bảo gật đầu hài lòng. Ông thu tay về, xoay người, định rời đi.
"Được rồi. Vệ nhi cứ nghỉ ngơi và tu luyện. Ta còn nhiều việc phải làm. Gặp lại con sau."
Ngay khi Trương Bảo vừa xoay người, Trương Vệ vội gọi:
"Phụ thân, hài nhi có một việc muốn nhờ đến người."
Trương Bảo hơi dừng lại, quay lại nhìn chàng:
"Sao? Được, con cứ nói."
Đã lâu lắm rồi, hai cha con mới có dịp trò chuyện thế này. Lời nhờ vả bất ngờ của Trương Vệ khiến Trương Bảo thoáng ngạc nhiên.
Trương Vệ bối rối, chần chừ một lát rồi nói:
"Hài nhi muốn vay người 100 lượng. À... người có thể trừ vào tiền tháng sau cũng được... Lần này hài nhi cần chúng vì một số lý do... Nếu không được... thì... cũng không sao đâu ạ."
Chàng nói với vẻ ngập ngừng, khó xử, ánh mắt lảng tránh như sợ bị từ chối.
Trương Bảo nhìn chàng một hồi lâu, ánh mắt lướt qua y phục bạc màu và căn phòng đơn sơ. Ông khẽ thở dài, trong lòng dâng lên một cảm giác tự trách. Có lẽ ông đã quá khắt khe với con trai, đến mức chàng phải dè dặt chỉ để xin một khoản bạc nhỏ nhoi như vậy.
"Được. Ta chấp nhận. Ngày mai, ta sẽ cho người mang đến."
Lời đồng ý của Trương Bảo khiến Trương Vệ như trút được gánh nặng. Chàng chắp tay cúi đầu, cảm tạ:
"Đa tạ phụ thân!"
Trương Bảo phẩy tay, mỉm cười rồi khoác áo bước ra khỏi phòng, để lại Trương Vệ với cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa xúc động.
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 90 |