Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Thú Hạch.

Tiểu thuyết gốc · 1936 chữ

Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, Trương Vệ không chần chừ thêm giây phút nào. Trong ánh trăng mờ nhạt, bóng dáng chàng lướt đi nhanh chóng, rời khỏi Vấn Lạc Nhai. Đêm lạnh như cắt, từng cơn gió rít khẽ qua, mang theo hơi ẩm của sương đêm thấm vào tà áo. Nhưng Trương Vệ không hề nao núng.

Hành trình đến Ma Thú Hạch không chỉ dài mà còn tiềm ẩn vô số nguy cơ. Những cánh rừng hoang vu, những vách núi cheo leo, hay cả những khu vực ẩn giấu yêu thú hung hãn đều có thể lấy mạng bất kỳ ai lơ là. Thế nhưng, đôi mắt Trương Vệ vẫn ánh lên vẻ kiên định. Chàng biết rõ rằng mỗi bước đi là một lần đối mặt với hiểm nguy, nhưng đó cũng là con đường duy nhất để chàng khẳng định bản thân.

Đến đầu giờ ngọ hôm sau, khi ánh nắng đổ xuống tựa như một dòng thác vàng rực rỡ, Trương Vệ cuối cùng đã đặt chân đến ranh giới phía Tây của Ma Thú Hạch.

Trước mắt chàng là một khung cảnh kỳ vĩ. Khu rừng cổ thụ ngút ngàn hiện ra, từng thân cây khổng lồ vươn cao như muốn chạm tới trời xanh, rễ cây ngoằn ngoèo tựa như những con mãng xà bò trườn khắp mặt đất. Những lớp lá rừng rậm rạp che kín bầu trời, chỉ để lại vài tia sáng yếu ớt xuyên qua, tạo thành những vệt sáng lung linh trên nền đất.

Không khí nơi đây mang theo một mùi hương hỗn hợp lạ lùng – mùi đất ẩm hòa quyện cùng hương thơm nhè nhẹ của cỏ dại, xen lẫn chút tanh nồng của máu khô. Tiếng chim chóc, tiếng côn trùng kêu râm ran khắp nơi như muốn tuyên bố rằng đây là lãnh địa của chúng, một nơi không dành cho kẻ yếu.

Trương Vệ ngắm nhìn khung cảnh ấy, lòng không khỏi dâng lên một chút hứng khởi. Chàng thầm nghĩ:

"Một khu rừng vẫn giữ được vẻ nguyên sơ như thế này, quả là hiếm thấy. Chỉ e rằng, dưới vẻ đẹp đó, có không ít những nguy hiểm đang chực chờ."

Chàng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, gạt bỏ mọi sự phân tâm, rồi bước vào bên trong mà không chần chừ.

Ma Thú Hạch, một trong thập đại huyễn cảnh của Đại Lục Liên Hoa, là vùng đất mà bất kỳ kẻ tu luyện nào nghe qua cũng phải thận trọng. Tương truyền, nơi đây đã tồn tại từ thời đại chiến Cửu Giới lần đầu tiên, cách nay hơn hai triệu năm. Qua bao nhiêu thời đại, những trận đại chiến khốc liệt giữa con người và ma thú đã để lại dấu ấn sâu sắc trên mảnh đất này.

Cảnh sắc nguyên thủy của Ma Thú Hạch không chỉ là minh chứng cho thời gian mà còn cho sức mạnh tự nhiên nơi đây. Vùng đất này từ lâu đã trở thành nơi cư ngụ của vô số ma thú, từ những loài cấp thấp cho đến những con ma thú cấp sáu, thậm chí cấp bảy, thực lực của chúng còn mạnh hơn cả tu sĩ ở cảnh giới "Ngạo."

Các ma thú ở đây, nhờ hấp thụ linh khí thiên địa qua hàng ngàn, hàng vạn năm, không ngừng tăng tiến sức mạnh. Tu vi tối thiểu của chúng cũng đạt đến tầng 50 công pháp, vượt xa hầu hết những tu sĩ tầm thường. Chính vì lý do đó, Ma Thú Hạch trở thành nơi mà không ai muốn tự ý đặt chân đến, trừ phi có lý do vô cùng chính đáng.

Tuy nhiên, nơi nguy hiểm cũng là nơi cất giữ cơ hội. Ma Thú Hạch nổi tiếng với việc hội tụ linh khí cực kỳ đậm đặc, là mảnh đất màu mỡ cho linh thảo hiếm và bảo vật thiên nhiên sinh sôi. Những kẻ dám mạo hiểm tiến vào đây thường hy vọng tìm kiếm kỳ ngộ, dù chỉ một tia hi vọng sống sót cũng đủ để đổi lấy sức mạnh vượt bậc.

Đứng giữa khu rừng rộng lớn, Trương Vệ cảm nhận rõ sự chênh lệch giữa bản thân và các ma thú nơi đây. Chàng chỉ là một tu sĩ ở cảnh giới "Kỳ," hoàn toàn không đủ khả năng đối đầu trực diện với ma thú ở đây.

Biết rõ điểm yếu của mình, Trương Vệ nhanh chóng phong bế khí tức, che giấu hoàn toàn dấu vết linh lực. Ánh mắt chàng lướt qua từng cành cây, từng bụi rậm, mọi giác quan đều căng lên như dây đàn. Chàng cẩn thận sử dụng khinh công cơ bản để di chuyển, thân hình nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi, tránh tiếp xúc trực tiếp với mặt đất – nơi có thể ẩn giấu những nguy hiểm chết người.

Trương Vệ lướt từ cành này sang cành khác, từng bước tiến sâu vào khu rừng. Tâm trí chàng liên tục vận chuyển, sẵn sàng phản ứng trước bất kỳ biến cố nào. Lòng thầm nhắc nhở:

"Cẩn tắc vô áy náy. Một bước sơ sẩy, không chỉ nhiệm vụ thất bại, mà mạng sống cũng chẳng còn."

Qua mỗi nhánh cây, chàng đều dừng lại trong giây lát để lắng nghe, quan sát mọi động tĩnh xung quanh. Dưới những tán lá dày đặc, ánh sáng chỉ đủ le lói để nhìn thấy một khoảng nhỏ trước mặt, càng khiến khung cảnh trở nên ngột ngạt.

Nhờ sự cẩn trọng này, Trương Vệ đã thành công tiến rất sâu vào địa phận Ma Thú Hạch mà không gặp phải bất kỳ nguy hiểm lớn nào. Tuy nhiên, một cảm giác bất an dần dâng lên trong lòng.

Lúc này, đoạn đường Trương Vệ đã đi qua ước chừng hơn bảy dặm. Đủ để chàng bắt đầu thực thi nhiệm vụ được giao phó. Chàng liền lấy quyển trục đen từ trong túi trữ vật ra, cẩn thận mở ra xem xét những chỉ dẫn bên trong.

Ở ngay những dòng đầu tiên, chàng đã thấy ghi rõ yêu cầu của Kinh Như Tuyết.

Thứ mà hắn cần là Hàn Nha Thảo, một loại dược thảo thuộc tính chí âm chí hàn.

Tương truyền, Hàn Nha Thảo được tạo thành từ tinh hoa của trời đất qua hàng ngàn năm. Vốn dĩ khởi nguồn là một dạng linh vật hấp thụ năng lượng từ Nhật Nguyệt, nhưng phải trải qua cả trăm năm mới mọc thành cây lớn. Điều này đủ để minh chứng cho độ quý hiếm vô song của nó.

Khi nhận nhiệm vụ, ban đầu Trương Vệ không rõ dụng ý thực sự của Kinh Như Tuyết là gì. Nhưng lúc này, khi đọc đến dòng chữ nhấn mạnh: "Cảm nhận hàn khí bằng tâm nhãn", chàng mới như bừng tỉnh.

Hóa ra, Kinh Như Tuyết đã sớm biết khả năng đặc biệt của Trương Vệ — một năng lực hiếm thấy gọi là Tâm Nhãn. Đó là khả năng cảm nhận sự tồn tại của không gian và năng lượng một cách trực quan, giúp chàng có thể phát hiện các nguồn năng lượng dù là nhỏ bé nhất. Sau thời gian dài được chui rèn, năng lực này của Trương Vệ đã trở nên vô cùng thuần thục.

Nhờ năng lực đặc biệt này, Trương Vệ bắt đầu tập trung dò tìm dấu hiệu hàn khí của Hàn Nha Thảo trong khu rừng.

Không gian, theo cảm nhận của những kẻ phàm tục, chỉ là một khoảng trống vô hình. Nhưng với Trương Vệ, khi tâm nhãn được vận dụng, không gian xung quanh hiện ra sống động và phức tạp như một mạng lưới tinh vi. Những luồng linh khí vô hình tựa như những con mãng xà khổng lồ, uốn lượn len lỏi qua từng tán cây, khe đất.

Ở một số khu vực, những luồng linh khí tụ hội lại, hình thành quần thể dày đặc, như một đại dương sóng sánh năng lượng. Những nơi như vậy, linh khí cực thịnh, là điểm đến lý tưởng cho việc tu luyện.

Thấy vậy, Trương Vệ không khỏi thầm tán thán:

"Quả nhiên là Ma Thú Hạch, thiên địa linh khí ở đây đúng là vượt xa những nơi khác."

Nhưng dù vậy, chàng vẫn không dám lơ là. Nhiệm vụ tìm kiếm Hàn Nha Thảo cần được ưu tiên. Nếu không hoàn thành, hậu quả chờ đợi sẽ không hề nhẹ. Quan trọng hơn, phần thưởng mà Kinh Như Tuyết hứa hẹn, dù chưa rõ là gì, cũng khiến Trương Vệ có chút kỳ vọng, không muốn bỏ lỡ cơ hội.

Dựa vào cảm nhận của mình, Trương Vệ từ từ di chuyển theo hướng Tây Bắc. Chỉ khoảng hai dặm sau, chàng đã bắt đầu nhận thấy sự biến đổi trong không khí xung quanh. Một luồng hàn khí mơ hồ nhưng rõ ràng hơn mức bình thường đang lan tỏa.

"Chỉ có nơi như thế này mới có khả năng là chỗ Hàn Nha Thảo mọc!" — Trương Vệ thầm nghĩ, mắt khẽ sáng lên.

Chàng lập tức phi hành chậm lại, tập trung quan sát mọi thứ trong tầm mắt. Không gian xung quanh bắt đầu có dấu hiệu kỳ lạ. Giữa ánh sáng nhàn nhạt của buổi trưa mùa đông, một góc nhỏ trong rừng lại bị phủ lên lớp băng mỏng.

Điều này lập tức thu hút sự chú ý của Trương Vệ. Những nơi mang thuộc tính chí âm chí hàn như thế này tuyệt đối không thể bỏ qua.

Chàng dừng lại, chọn một nhánh cây lớn làm điểm ẩn thân, rồi phóng tầm mắt về phía trước. Trong lòng không ngừng đề phòng. Trong quyển trục có ghi rõ: những dược thảo quý giá như Hàn Nha Thảo thường có Ma thú canh giữ. Thậm chí, đôi khi bản thân nó chính là một dạng thử thách nguy hiểm.

Ngồi trên nhánh cây cao, Trương Vệ âm thầm vận khí hộ thể, ánh mắt không rời khỏi dị tượng trước mắt. Chàng kiên nhẫn quan sát thật lâu, nhưng không hề phát hiện ra động tĩnh nào bất thường, ngoài những cơn gió rét buốt len lỏi qua từng tán cây, khiến không gian càng thêm âm u lạnh lẽo.

Không thể chờ đợi lâu hơn, Trương Vệ rời khỏi vị trí ẩn thân. Chàng đáp xuống nền đất nhẹ nhàng, không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Trong lúc đó, tâm nhãn vẫn được duy trì, vừa dò tìm dấu vết của Hàn Nha Thảo, vừa cảnh giác với những hiểm họa rình rập.

Nhưng kỳ lạ thay, dù đã tiến sâu hơn vào khu vực hàn khí đậm đặc, mọi thứ vẫn tĩnh lặng như một ngôi nhà vắng chủ. Thậm chí, khi Trương Vệ cẩn thận phát ra một chút khí tức thử nghiệm để "thăm dò", cũng không nhận được hồi đáp.

"Có lẽ, ta đã lo xa quá mức." — Chàng tự nhủ, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng quét khắp khu vực.

Cảm giác nguy hiểm mơ hồ vẫn bám lấy tâm trí, nhưng không rõ từ đâu phát ra. Trương Vệ quyết định tiến thêm một đoạn nữa, để xác định chính xác vị trí Hàn Nha Thảo. Nhưng từng bước chân của chàng đều như đạp lên một tầng băng mỏng, cảm giác áp lực vô hình mỗi lúc một rõ rệt hơn.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.