Tập kích.
Sau một hồi nhận định, Trương Vệ liền cất bước đi vòng quanh khu vực để tìm kiếm. Dẫu vậy, thoáng chốc đã trôi qua hơn nửa canh giờ, chàng đã đi qua đi lại nơi này hàng chục lần mà vẫn không phát hiện được thứ gì giống như trong quyển trục miêu tả.
"Chẳng lẽ lại lừa ta? Rõ ràng là hiện tượng hoàn toàn trùng khớp, sao lại không tìm thấy? Có sai sót gì chăng?"
Những lời tự nhủ này càng làm tâm trạng của Trương Vệ thêm nặng nề. Chàng cảm thấy có gì đó không ổn, nên lập tức lấy quyển trục ra, đọc lại từng dòng chữ với thái độ nghiêm túc và kỹ lưỡng hơn.
Mỗi câu chữ trong quyển trục dường như đều khắc sâu vào tâm trí chàng. Đọc đến đâu, ánh mắt của Trương Vệ lại đảo quanh khu vực đến đó, cố gắng kiểm chứng từng chi tiết. Chàng thậm chí còn đối chiếu cả các hiện tượng bất thường: những mảng băng mỏng phủ trên nhánh cây, bọt băng dày đặc xuất hiện ở những nơi khuất bóng.
Những dị tượng kỳ lạ này, nếu không nhờ quyển trục ghi chép, cũng đủ khiến người ta liên tưởng đến sự bất thường trong tự nhiên. Tuy nhiên, dù mọi thông tin trong quyển trục là chính xác, Trương Vệ vẫn chưa thể xác định vị trí chính xác của Hàn Nha Thảo.
Ánh mắt của chàng, tựa như một chiếc máy quét tinh vi, quét qua từng tấc đất, từng góc khuất mà chàng đã bỏ qua từ trước. Đột nhiên, trong phạm vi cảm nhận của tâm nhãn, Trương Vệ thoáng thấy một bóng dáng mờ ảo.
Đó là một cặp tay to lớn phủ đầy hàn khí, tựa như đang vươn tới để chộp lấy chàng!
Ngay khi cảm nhận được nguy hiểm, toàn thân Trương Vệ cứng đờ trong giây lát. Nhưng dựa vào phản xạ của mình, chàng nhanh chóng xoay người tránh né, đồng thời vận chuyển linh khí hộ thể, hướng sự chú ý về phía địch nhân. Tuy nhiên, điều xuất hiện trong tầm mắt chỉ là một khoảng không gian tĩnh mịch, không một bóng dáng nào.
Điều này càng khiến Trương Vệ cảnh giác hơn. Bản năng mách bảo chàng rằng nơi đây không hề đơn giản. Chàng thầm tự hỏi:
"Thứ ta vừa thấy đó, rốt cuộc là gì? Một ảo giác, hay một sinh vật thực sự đang ẩn nấp?"
Trương Vệ đứng bất động, vận dụng toàn bộ khả năng của tâm nhãn để dò tìm mục tiêu. Nhưng ngay lúc đó, không gian xung quanh chàng như bị chiếm lĩnh bởi hàn khí ngày càng dày đặc. Những luồng khí lạnh như dao cắt lướt qua cơ thể, khiến chàng không khỏi rùng mình. Nếu không nhờ chân khí hộ thể, có lẽ chàng đã sớm bị hàn khí xâm nhập và mất mạng tại chỗ.
"Thứ này trong một thời khắc ngắn đã khống chế hoàn toàn không gian... Chẳng lẽ là Ma thú?"
Ý nghĩ này lóe lên, ánh mắt Trương Vệ liền trở nên sắc bén. Chàng âm thầm vận linh lực, sẵn sàng ứng phó với tình huống tồi tệ nhất. Tuy nhiên, khi ánh mắt của chàng quét qua không gian lần nữa, một điều khác thường hiện lên rõ ràng.
Trong khu vực tràn ngập hàn khí, có một bụi rậm kỳ lạ. Bụi rậm này dường như không chịu ảnh hưởng chút nào từ hàn khí xung quanh. Thậm chí, nó như một vùng đất hoàn toàn biệt lập, không để hàn khí tiếp cận.
"Tại sao? Bụi rậm này lại có thể vô hại trước hàn khí? Có điều gì ẩn giấu trong đó?"
Trương Vệ khẽ nheo mắt. Bụi cây này rõ ràng là một điểm bất thường. Trong trí nhớ, chàng chưa từng kiểm tra kỹ bụi rậm này bởi nó không phát ra chút linh khí nào, khiến chàng lầm tưởng nó chỉ là vật vô tri. Nhưng lúc này, có lẽ suy nghĩ đó đã là sai lầm.
Nghĩ đến đây, Trương Vệ lập tức tiến về phía bụi rậm, từng bước chân đầy thận trọng. Khi đến gần, chàng nhận ra những dây leo trong bụi rậm tự động mở ra, để lộ một không gian bên trong. Và ngay trong đó, một loại dược thảo kỳ lạ hiện ra.
Loại thảo mộc này trông giống như một cây cỏ dại, nhưng trên đỉnh lại mọc một bông hoa tuyết nhỏ xinh. Đúng như miêu tả trong quyển trục, đây chính là Hàn Nha Thảo mà chàng đang bỏ công tìm kiếm!
Trương Vệ lập tức hiểu ra nguyên nhân vì sao chàng không phát hiện ra nó trước đây. Hàn Nha Thảo đã lợi dụng bụi rậm này để che giấu bản thân, đồng thời ngăn chặn bất kỳ luồng khí nào thoát ra ngoài. Thậm chí, bụi rậm còn hấp thu toàn bộ hàn khí quanh nó, tạo nên một mối quan hệ cộng sinh hoàn hảo.
Bước thêm ba bước, Trương Vệ đã ở rất gần Hàn Nha Thảo. Chỉ cần một cánh tay vươn ra, chàng có thể hái nó. Tuy nhiên, chàng không vội vã. Sau một hồi cẩn thận quan sát, khi chắc chắn không có nguy hiểm nào ẩn nấp, Trương Vệ mới từ từ vươn tay.
"Hàn Nha Thảo, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!" — Trương Vệ khẽ nói, trong lòng không giấu nổi niềm vui mừng.
Trương Vệ cẩn trọng thu hồi bước chân, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên Hàn Nha Thảo. Thân cây xanh lục thẫm như được chạm khắc từ băng ngọc, toát ra vẻ đẹp tinh khiết mà nguy hiểm. Trên đỉnh, bông hoa tuyết nhỏ bé tựa như một viên ngọc lạnh giá, từng cánh hoa phát ra quầng sáng nhè nhẹ, nhưng đủ để khiến lòng người rét buốt.
Ánh sáng của nó chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của Trương Vệ, làm nổi bật sự tập trung trong đôi mắt ấy. Chàng hít một hơi sâu, như muốn ổn định tâm tình, nhưng trong khoảnh khắc ấy, một tia bất an bất ngờ lóe lên trong đầu, giống như dòng điện chớp ngang đêm tối.
"Không đúng!"
Cảm giác nguy hiểm đột ngột bừng lên, khiến chàng phản ứng theo bản năng. Bàn chân nhẹ nhàng nhấn xuống mặt đất, thân hình chàng như một chiếc lá thoáng chốc lùi về sau hai trượng, không để lại chút dấu vết.
Vừa kịp lúc, từ bụi cây trước mặt, bốn sợi dây leo đen sẫm mang theo gai nhọn sắc bén phóng ra, nhanh như chớp, đan chéo trong không gian, tạo thành một chiếc lưới chết chóc.
“Ra tay thật ác độc!”
Trương Vệ đứng vững cách bụi cây một đoạn, ánh mắt lạnh lùng quét qua. Hàng dây leo tựa như có linh trí, sau một lần tấn công hụt liền nhanh chóng thu về, lay động như những con rắn đang rình rập. Hàn khí từ chúng lan tỏa, khiến không gian xung quanh như rơi vào mùa đông khắc nghiệt.
“Sinh vật này... không phải vật tầm thường!”
Trương Vệ siết chặt tay, tâm nhãn của chàng nhạy bén đến mức có thể nhận ra sát khí từ những điều nhỏ nhặt nhất, giúp chàng kịp thời tránh được nguy hiểm. Chàng không lập tức phản kích, mà đứng yên quan sát. Mỗi cử động của dây leo, mỗi luồng hàn khí phát ra đều được chàng ghi nhớ trong đầu.
“Dù là yêu thú hay thực vật có linh trí, đều không dễ đối phó!”
Lòng quyết tâm dần thay thế sự do dự, Trương Vệ giơ tay phải lên, lòng bàn tay xuất hiện một luồng hỏa diễm đỏ rực. Chỉ trong chớp mắt, hỏa diễm ngưng tụ thành một vòng tròn cháy rực, tỏa ra nhiệt lượng mạnh mẽ, xua tan hàn khí xung quanh.
“Hỏa Luân Xa!”
Lời nói vừa dứt, vòng lửa trong tay chàng xoay tròn với tốc độ nhanh dần, phát ra âm thanh phật... phật... phật, tựa như một bánh xe thép đang nghiền nát không khí. Đây là chiêu thức mạnh nhất mà Trương Vệ có được, được luyện tập đến mức quen thuộc, nay trở thành vũ khí chủ lực của chàng.
Nhưng bụi cây dường như không hề sợ hãi, các sợi dây leo đồng loạt lao đến, như muốn nghiền nát cả Hỏa Luân Xa lẫn chủ nhân của nó.
Trương Vệ không chút nao núng, hai ngón tay của chàng phát ra một luồng sáng đỏ, kết nối trực tiếp với Hỏa Luân Xa, điều khiển nó linh hoạt như một cánh tay thứ hai.
"Xoẹt!"
Một nhát cắt mạnh mẽ chém thẳng vào hàng dây leo đầu tiên, khiến nó đứt đoạn, dịch xanh từ bên trong phun ra thành dòng. Nhưng những sợi dây còn lại không hề chùn bước, tiếp tục lao đến như thủy triều.
“Muốn đấu sức sao?”
Trương Vệ cười nhạt, bàn tay khẽ động, Hỏa Luân Xa lập tức xoay mạnh hơn, tạo thành một cơn bão lửa nhỏ. Những sợi dây leo vừa chạm vào đã bị cắt thành từng mảnh vụn, rơi xuống đất, dịch xanh thấm vào mặt đất đóng thành băng.
Không bỏ lỡ cơ hội, Trương Vệ nhấn mạnh chân xuống đất, cả người như một mũi tên bắn thẳng về phía bụi cây. Hỏa Luân Xa trong tay chàng vẽ nên từng đường sáng rực rỡ, mỗi nhát chém đều mang theo sức mạnh nghiền nát tất cả.
“Rẹt... rẹt... rẹt!”
Trong tích tắc, bụi cây bị xẻ thành từng mảnh nhỏ, những dây leo còn sót lại không kịp phản ứng đã bị hỏa diễm thiêu đốt, biến thành tro bụi.
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |