Hàn Nha Thảo.
Trong chiêu thức của Trương Vệ, tuyệt nhiên không hề có cửa sinh, mà chỉ tràn ngập sát khí ngút trời. Chỉ trong một lần ra chiêu, chàng đã áp sát và đoạt mạng kẻ địch một cách chóng vánh.
Điều này không phải ngẫu nhiên. Trương Vệ hiểu rõ rằng, trong chiến đấu, không tồn tại khái niệm nương tay. Chỉ cần một chút sơ suất, để kẻ địch còn sống sót, thì người đối mặt với tình cảnh thập tử nhất sinh ắt sẽ là chính mình. Vì vậy, trong những tình huống vạn bất đắc dĩ, chàng luôn tung ra toàn bộ sức mạnh, chỉ để tìm lấy một con đường sống mong manh cho bản thân.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt.
Sinh vật bụi rậm kia không kịp ứng phó, thân xác lập tức bị phân thành nhiều mảnh. Chất dịch màu xanh lục từ cơ thể quái dị của nó trào ra ồ ạt, chỉ trong khoảnh khắc đã phát nổ.
"Bùm!"
Vụ nổ vang lên chấn động, nhưng chỉ giới hạn trong không gian hẹp. Mức độ ảnh hưởng của nó lên vật chất xung quanh không quá lớn.
Khi âm thanh vang dội ấy tan biến trong dòng chảy thời không, dư chấn cũng dần kết thúc. Những tàn dư còn sót lại của sinh vật kia rơi xuống như mưa bụi.
Dưới đó, Trương Vệ vẫn bình an vô sự. Sinh vật kia dường như muốn đồng quy vu tận, nhưng chàng nào phải kẻ dễ đối phó.
Ngay khi cảm nhận được hiểm nguy, Trương Vệ lập tức vận dụng võ kỹ cơ bản, tạo ra một kết giới hình quả trứng bao bọc lấy thân mình. Kết giới này tuy không phức tạp, nhưng đủ vững chắc để chặn đứng những hiểm họa bất ngờ.
Nói về kết giới, đây là kỹ năng cơ bản của người luyện võ, được tạo ra bằng cách vận dụng chân khí. Sức mạnh của kết giới phụ thuộc hoàn toàn vào thực lực của chủ thể: chân khí càng dồi dào, kết giới càng bền vững.
Vụ nổ của sinh vật kia, dù mang theo sát khí, nhưng chỉ thuộc hạng tầm thường. Thực lực hiện tại của Trương Vệ đã vượt xa đối thủ, minh chứng rõ ràng qua việc chàng chỉ cần dùng một chiêu cơ bản mà đã khuất phục được kẻ địch. Khi làn khói do vụ nổ tan đi, thân thể chàng không hề lưu lại một vết xước.
Vật cản đã bị loại bỏ, Trương Vệ chuẩn bị tiến lên thu thập Hàn Nha Thảo. Nhưng ngay khi chân vừa nhấc, một cơn mưa xanh lục bất chợt đổ xuống khu rừng.
Thấy vậy, chàng tạm hoãn bước chân, ánh mắt cảnh giác quan sát kỹ lưỡng. Những hạt mưa kỳ quái chạm vào kết giới liền tan biến, không để lại dấu vết.
"Là mưa sao?"
Trương Vệ nhíu mày, cảm nhận một sự bất thường. Màu sắc của những hạt mưa giống hệt chất dịch của sinh vật vừa bị tiêu diệt, khiến chàng không khỏi nghi ngờ đây có thể là một đòn tấn công khác.
Để kiểm chứng, chàng vươn tay bắt lấy một hạt mưa. Vừa chạm vào, chàng lập tức cảm nhận được độ kết dính kỳ lạ của nó. Đưa tay lên quan sát, chàng nhận ra chất lỏng này có tính chất tương tự máu người.
"Máu?"
Suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, Trương Vệ bất giác nở một nụ cười. Trong nụ cười ấy có cả thỏa mãn lẫn hạnh phúc.
"Tuyệt!"
Niềm vui của chàng không phải vô cớ. Thứ nhất, chất dịch màu xanh lục này chứng minh sinh vật kia là yêu tinh, mà yêu tinh trong Ma Thú Hạch tuyệt không phải loại yếu kém. Điều này cho thấy thực lực của Trương Vệ đã tiến bộ vượt bậc.
Thứ hai, từ trước đến nay, chàng chưa từng duy trì việc phát chân khí trong thời gian dài đến vậy, càng chưa bao giờ nhuần nhuyễn đến mức Lô Hỏa Thuần Thanh. Nhưng lần này, không chỉ duy trì, chàng còn vận dụng để giành chiến thắng trong thực chiến.
Hai điều ấy hòa quyện, mang đến cho Trương Vệ một cảm giác lâng lâng khó tả.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, thêm chừng một khắc nữa thì mọi chuyện cũng đã kết thúc. Dưới mặt đất, chỉ còn lại một vũng nước lớn và một con đường hoàn toàn thông thoáng dẫn đến mục tiêu.
Tuy nhiên, ngay khi Trương Vệ chuẩn bị tiến bước, một luồng cảm giác hung hiểm bỗng lan tỏa trong không khí, như dòng nước lạnh chạy dọc khắp cơ thể khiến chàng rùng mình, tóc gáy dựng đứng.
Ngay tức thì, sự cảnh giác của Trương Vệ được đẩy lên mức cao nhất. Ánh mắt sắc bén quét qua xung quanh, cố tìm ra nguồn gốc của cảm giác bất an đang bủa vây.
Không lâu sau, ánh nhìn của chàng dừng lại tại nơi của Hàn Nha Thảo. Những luồng hàn khí mãnh liệt đang tỏa ra từ đó, tựa như một mãnh thú vừa được tháo xích, giải phóng toàn bộ sức mạnh tiềm tàng.
Bông hoa tuyết trên đỉnh đầu của Hàn Nha Thảo, vốn tưởng chỉ là vật trang trí, nay lại giống như một món vũ khí độc nhất vô nhị, lộ rõ uy lực của nó. Chỉ thấy bông hoa ấy khẽ nghiêng về phía trước, tựa như đang nhắm thẳng vào Trương Vệ.
Ngay tức khắc, từ bốn phương tám hướng, những đợt gió lạnh buốt đến thấu xương gào thét thổi tới. Trước khi chàng kịp phản ứng, những âm thanh kỳ lạ vang lên:
"Tách... tách... tách..."
Theo sau đó, từng lớp băng dày đặc bắt đầu hình thành. Chúng lan nhanh như sóng trào, bao phủ toàn bộ không gian trong bán kính bảy trượng. Chỉ trong nháy mắt, nơi đây đã hóa thành một vùng Băng Địa.
Khung cảnh trước mắt khiến Trương Vệ không khỏi liên tưởng đến một hòn đảo băng giá ở cực Bắc, nơi quanh năm bị tuyết trắng bao phủ.
Dù vậy, điều kỳ lạ là, giữa không gian lạnh lẽo đến mức ấy, Trương Vệ vẫn không cảm thấy bất kỳ chút rét buốt nào. Những cơn gió lạnh thấu xương thoảng qua người chàng liên tục, nhưng tuyệt nhiên không thể xâm nhập vào cơ thể.
"Chuyện này là sao? Chẳng lẽ nó không định tấn công mình?"
Trương Vệ thoáng nhíu mày tự hỏi, nhưng rất nhanh, chàng đã tìm ra câu trả lời.
Tất cả đều nhờ vào nội công tâm pháp mà chàng đang tu luyện. Tâm pháp này thuộc Hỏa hệ, trời sinh tương khắc với Hàn khí. Vì vậy, mỗi khi luồng hàn khí tấn công đến, chúng đều bị chân khí hộ thân cản lại, tạo thành những cột khói trắng bốc lên từ thân thể chàng, đồng thời phát ra âm thanh:
"Xèo... xèo..."
Cảnh tượng này chẳng khác gì ai đó đang nấu nướng ngay tại chỗ, nhưng thực chất là do Hỏa chân khí thiêu đốt Hàn khí, biến chúng thành hơi nước.
Trương Vệ không phải kẻ ngốc. Chỉ trong chốc lát, chàng đã nhận ra những dấu hiệu bất thường trên cơ thể mình, lập tức hiểu rõ vấn đề.
Bất giác, một nụ cười đắc chí hiện lên trên gương mặt chàng.
"Xem ra, nhiệm vụ lần này đối với ta có vẻ suôn sẻ rồi."
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 10 |