U Vân Địa Cung (5).
Lớp rong rêu mà Trương Vệ nhìn thấy kéo dài một cách kỳ lạ, chạy dọc theo tường đá và uốn cong qua phần kiến trúc nhô ra từ trần địa cung. Những vệt rêu xanh biếc này như một dấu hiệu cho thấy mực nước trước đây đã từng dâng cao đến mức này và đứng yên tại vị trí này trong một khoảng thời gian dài, và ở đây, chúng đã tích tụ lại. Tuy nhiên, giờ đây, mọi thứ lại hoàn toàn khô ráo, không một dấu vết ẩm ướt nào còn sót lại. Điều này khiến Trương Vệ không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
"Mực nước không thể rút đi nhanh chóng như vậy được." chàng tự nhủ, ánh mắt chăm chú, da trên trán căng ra, và đôi chân mày nhíu lại sâu hơn. Chàng không nhận ra rằng mình đang biểu lộ sự lo lắng rõ rệt. Điều này làm cho Trương Vệ càng cảm thấy sự bí ẩn trong địa cung này trở nên sâu sắc và khó hiểu hơn. Dù có chút thú vị khi khám phá ra một nơi huyền bí như vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng nó cũng đầy rẫy sự đáng sợ. Nếu ai không chuẩn bị tâm lý vững vàng, bước vào nơi này, chắc chắn sẽ bị choáng ngợp trước những điều không thể lý giải.
Đối với Trương Vệ, nếu chỉ là nước, thì đó không phải là vấn đề quá lớn. Với nội công hiện tại của chàng, việc nín thở trong một khoảng thời gian ngắn là điều dễ dàng. Tuy nhiên, điều khiến chàng lo lắng không phải là nước, mà là sự xuất hiện của những thứ nguy hiểm khác, những điều mà chàng chưa thể đoán biết được.
Nỗi lo lớn nhất của chàng chính là sự an nguy của Thẩm Y Y, người đang ở phía trên. Chàng đã đưa nàng vào tình huống này, và nếu có điều gì không may xảy ra, khi xuống hoàng tuyền, chàng không biết sẽ giải thích như thế nào.
Tạm gác lại những suy nghĩ lo lắng trong lòng, Trương Vệ quyết định tiếp tục bước xuống dưới. Khi cả hai bàn chân chạm vào nền gạch lạnh lẽo, chàng lập tức đảo mắt quan sát xung quanh. Hướng bên trái, nơi trước kia vẫn còn mờ mịt và khó nhìn, giờ đã hiện ra rõ ràng hơn nhờ vào nguồn sáng yếu ớt. Ánh sáng đó giúp chàng nhận ra ở một góc của gian phòng phía dưới là một bộ hài cốt của con người.
Cảnh tượng đó khiến Trương Vệ bỗng rùng mình. Một bộ hài cốt nằm lặng lẽ trong bóng tối, chứng tỏ rằng nơi này từng có người đến, nhưng không ai có thể thoát ra. Địa cung này được xây dựng bằng loại đá cứng nhất, không phải thứ mà sức mạnh thông thường có thể phá vỡ. Dù có cố gắng, cơ hội sống sót của những người đã đến đây là vô cùng mong manh.
Chàng không thể giấu được sự thất vọng và lo lắng. Thở dài một hơi, Trương Vệ quay đầu nhìn về phía lối đi còn lại. Phía bên phải là một lối đi hẹp dẫn thẳng vào bên trong, nơi ánh sáng mờ nhạt của địa cung chiếu rọi vừa đủ để Trương Vệ nhận ra một cảnh tượng kỳ lạ. Trước mắt chàng là một hình dáng khổng lồ, một thân rắn khổng lồ, đặt ngay chính giữa lối đi. Sự xuất hiện đột ngột của nó khiến Trương Vệ phải rùng mình, sắc mặt lập tức trở nên tái mét vì kinh sợ.
Thực tế, điều này cũng không quá lạ. Ma Thú Hạch từ lâu đã nổi tiếng là nơi cư ngụ của Ma Thú, những sinh vật kỳ dị, quái đản từ thượng cổ. Một loài sinh vật to lớn xuất hiện ở đây, đối với Trương Vệ, cũng không phải là điều gì quá bất ngờ. Nhưng khi bình tĩnh quan sát kỹ hơn, chàng nhận ra rằng đó chỉ là một tác phẩm kiến trúc, một công trình do con người tạo ra chứ không phải một sinh vật sống.
Cấu trúc này được đặt ngay giữa lối đi, và được xây dựng vô cùng hoàn hảo, đến từng chi tiết nhỏ nhất. Thân hình khổng lồ của nó, tuy nhìn giống loài rắn, nhưng lại có những đặc điểm khác biệt hoàn toàn. Toàn bộ thân hình của nó là đá tử sắc, sần sùi và khô cứng, không hề giống một sinh vật sống. Đặc biệt, phần đuôi của nó, cách chân Trương Vệ một đoạn, đã được khắc chặt xuống nền đất, khẳng định chắc chắn đây chỉ là một công trình kiến trúc, một tác phẩm được tạo ra trong U Vân Địa Cung này mà thôi.
Trương Vệ không thể không ngưỡng mộ những người đã xây dựng nơi này. Thân rắn rộng đến tận hai trượng, được khắc lên những vòng cung dựng đứng kéo dài khắp cơ thể. Những vòng cung này được xếp đều và khít nhau, tạo thành một hình dáng vô cùng độc đáo, lạ lẫm. Điều đặc biệt là nó được đặt ngay giữa lối đi, khiến cho bất kỳ ai đi qua, nếu không có ánh sáng, chắc chắn sẽ bị hù dọa, thậm chí đứng tim vì sự kỳ quái của nó.
Trước đó, không gian trong địa cung quá tối tăm, lại bị mực nước cản trở tầm nhìn, khiến chàng không thể nhận ra những chi tiết này. Tuy nhiên, việc các bậc thang bị thu hẹp lại cho thấy trong lúc Trương Vệ đang chìm vào giấc ngủ, U Vân Địa Cung đã có sự thay đổi cấu trúc kỳ lạ.
Dù không hiểu hết về những điều kỳ bí này, nhưng Trương Vệ nhận thấy rằng họ chỉ còn hai lựa chọn. Nếu tiếp tục đi xuống, sẽ tiến sâu vào lòng đất. Còn nếu tiến vào lối đi kia, không ai biết điều gì đang chờ đợi phía trước. Mỗi con đường đều chứa đựng sự mạo hiểm và nguy hiểm.
Thời gian không còn nhiều, và Trương Vệ phải quyết định nhanh chóng. Chàng đứng lại, suy nghĩ một lúc rồi quyết định quay lại gian phòng phía trên, nơi Thẩm Y Y vẫn đang ngủ say. Chàng muốn đợi nàng tỉnh lại, sau đó cả hai sẽ cùng nhau đưa ra quyết định.
Không lâu sau, Thẩm Y Y từ từ mở mắt. Khi đôi mắt nàng bắt gặp Trương Vệ đang khoanh tay ngồi ở một góc, một cảm giác an yên lạ kỳ tràn ngập trong lòng nàng. Nàng nhận ra một chiếc áo ấm được đắp lên người mình, và trong lòng thầm hiểu, Trương Vệ đã tỉnh dậy từ lâu rồi.
Nàng nhẹ nhàng chống tay xuống, từng cử động đều toát lên vẻ thận trọng, rồi từ từ ngồi dậy. Nàng định đứng lên, tiến về phía Trương Vệ, nhưng ngay lúc đó, Trương Vệ đã mở mắt, ánh mắt giao nhau giữa hai người, và một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi chàng.
"Chào buổi sáng," Trương Vệ nói, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy sự quan tâm. Dù biết rằng nơi này không phân biệt ngày đêm, chàng vẫn giữ thái độ lịch sự, giống như một thói quen đã ăn sâu vào bản thân.
Thẩm Y Y mỉm cười đáp lại: "Chào buổi sáng."
Nàng nhẹ nhàng gỡ chiếc áo ra khỏi người, cơ thể nàng thoáng chốc được giải phóng khỏi lớp vải ấm áp, rồi nàng bắt đầu quan sát xung quanh. Khi nhận thấy không gian đã trở lại bình thường, không còn u ám như lúc nàng vừa nằm xuống, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Tuy nhiên, nàng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Đây là Ma Thú Hạch, một nơi chứa đựng những điều huyền bí từ thượng cổ. Việc lý giải mọi thứ ở đây là điều không thể dễ dàng. Nàng hít một hơi thật sâu, rồi lên tiếng hỏi:
"Ngươi đã dậy từ khi nào?"
Trương Vệ không do dự trả lời ngay: "Vừa mới đây thôi, chắc chưa tới một khắc."
"Vậy sao? Ắt hẳn ngươi đã đi một vòng quan sát mọi thứ rồi?" Thẩm Y Y tiếp tục, giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng có chút nghi ngờ pha lẫn.
Câu hỏi này, tưởng như đơn giản nhưng lại khiến Trương Vệ hơi bất ngờ. Chàng thản nhiên đáp: "Phải, ta đã đi một vòng xem xét mọi thứ hết rồi." Tuy nhiên, khi vừa dứt lời, chàng bỗng nhận ra có điều gì đó không đúng. Chàng quay sang nhìn Thẩm Y Y, trong lòng đầy tò mò, rồi hỏi lại: "Thật lạ! Ta không hề nói gì hết. Sao cô nương biết ta đã đi vòng quanh mà không phải ngồi tại chỗ? Chẳng phải khi cô nương mở mắt, ta đã ngồi ở đây rồi sao?"
Thẩm Y Y nghe vậy, khẽ cười một cái, nụ cười thoáng qua rất nhanh nhưng lại ẩn chứa sự thông minh và tinh tế. Nàng liền giải thích: "Ngươi đã đến đắp chăn cho ta, vậy chắc chắn ngươi đã tỉnh dậy trước ta một khoảng thời gian khá lâu. Hơn nữa, ngươi nhìn xem phần áo bên hông phải của ngươi, có một vết bẩn màu xanh đen trên đó. Lúc ta và ngươi ngồi đối diện trước khi ngủ, ta không hề thấy vết đó. Vậy chứng tỏ ngươi đã đi đến một nơi nào đó và vết bẩn này bám vào người ngươi."
Trương Vệ nghe xong, lập tức đưa ánh mắt nhìn xuống hông mình. Quả nhiên, một vết rong rêu màu xanh đen đã bám vào áo, có thể là do lúc nãy chàng vô tình chạm phải khi di chuyển trong không gian ẩm ướt. Điều này khiến Trương Vệ phải nhìn Thẩm Y Y bằng ánh mắt khác, cảm thấy nàng quả thật rất thông minh, không chỉ có trí tuệ sắc bén mà còn tinh tế đến mức không bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào. Buộc lòng Trương Vệ phải thầm khen.
"Cô ta quá thông minh!"
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 8 |