U Vân Địa Cung (6).
Khi Thẩm Y Y tỉnh táo và hiểu rõ tình hình, Trương Vệ không ngần ngại thuật lại mọi thứ mình đã chứng kiến cho nàng. Sau khi nghe xong, cả hai không còn chần chừ nữa, quyết định tiến xuống gian phòng bên dưới để khám phá thêm những bí mật của nơi này.
Khi đứng giữa ngã ba đường, họ nhận ra đây là một điểm quan trọng, nơi quyết định bước đi tiếp theo sẽ ảnh hưởng đến mọi thứ. Theo những suy luận của Thẩm Y Y, nơi này có thể có mực nước lên xuống theo thủy triều. Điều này có nghĩa là khi nước rút, nó sẽ kéo sâu vào các lối đi, nhưng khi nước dâng cao, sẽ tạo ra sự kinh ngạc. Tất cả những điều này đều xuất phát từ kết cấu kỳ lạ của địa cung. Sự thay đổi của môi trường này chính là yếu tố khiến họ phải hết sức cẩn thận.
Vì thế, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, họ quyết định tiến vào lối đi phía bên tay phải, thay vì lối đi bên trái là đi sâu xuống dưới, họ hy vọng sẽ tìm được một hướng đi an toàn mà thoát khỏi U Vân Địa Cung.
Con đường này là một lối đi hẹp, đủ để hai người có thể đi song song. Mặc dù không gian được chiếu sáng khá rõ, nhưng lại mang đến một cảm giác nặng nề, như thể không khí trong này có gì đó không ổn. Mỗi bước chân của họ trở nên cẩn trọng, từng tiếng động nhỏ cũng khiến họ phải đề phòng. Không gian này như muốn nuốt chửng họ vào trong, và sự im lặng bao trùm khiến mọi thứ trở nên căng thẳng, như thể mọi thứ đều đang đợi họ lỡ bước.
Sau khoảng ba mươi bước, họ đã đến một ngã ba đường khác, nơi có thêm một lối đi khác nằm bên trái. Tuy nhiên, cả hai không dừng lại mà tiếp tục đi thẳng, vẫn giữ vững quyết tâm tiếp tục theo con đường đã định. Thời gian trôi qua, không gian xung quanh vẫn không thay đổi, chỉ có mỗi hướng đi của họ là thay đổi liên tục. Đôi khi họ quẹo trái, khi thì quẹo phải, có lúc lại đi vào những cung đường uốn lượn như dòng sông hẹp, hoặc đôi khi là những con đường hình chữ U, khiến họ cảm thấy như lạc vào một mê cung không có lối thoát.
Dần dần, họ cảm thấy mất phương hướng, không thể phân biệt được đâu là lối ra nữa. Tuy nhiên, Thẩm Y Y đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng từ trước. Tại mỗi ngã rẽ, nàng đều khéo léo để lại một dấu hiệu nhận biết — một chữ "x" được khắc trên vách tường, và hai cây kim châm nhỏ được cắm thẳng vào vách đá như một dấu hiệu đặc biệt. Điều này giúp cả hai dễ dàng nhận ra được con đường họ đã đi qua, tránh bị lạc vào những ngã rẽ vô định.
Trong suốt hành trình, họ không chỉ tính toán quãng đường đã đi, mà còn suy nghĩ về những gì sẽ đến. Mỗi bước đi đều có sự cẩn trọng, bởi họ biết rằng trong một nơi như thế này, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Dù vậy, thân rắn khổng lồ vẫn luôn hiện diện, như một vật dẫn đường. Dù không nói ra, nhưng cả hai đều cảm thấy rằng họ đang được thứ này dẫn dắt đến một bí mật có thể coi là lớn nhất cuộc đời của họ từ trước đến nay.
Khoảng một giờ sau, khi đã vượt qua quãng đường dài. Cảnh tượng trước mắt khiến cả hai phải dừng lại, vì ngay trước mặt họ là hai con đường tách ra theo hình chữ Y. Mỗi con đường đều có một thân rắn khổng lồ bên dưới, kéo dài như một con rắn hai đầu, tiếp tục dẫn vào sâu trong địa cung tối tăm.
Ngay khi nhìn thấy ngã ba này, Trương Vệ lập tức quay sang Thẩm Y Y, hỏi một cách nghiêm túc:
"Nên đi theo lối nào đây?"
Thẩm Y Y cũng đã nhận ra tầm quan trọng của ngã ba này, nàng dừng lại một chút để suy nghĩ, ánh mắt lướt qua hai lối đi rồi nói:
"Chúng ta có thể chia nhau ra đi, như vậy sẽ nhanh hơn. Thời gian không còn nhiều, nếu thủy triều dâng lên, chúng ta sẽ gặp khó khăn. Tuy nhiên, nếu chia ra, chúng ta sẽ không thể hỗ trợ nhau khi gặp nguy hiểm. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể thông báo cho nhau được. Vì vậy, ta đã nghĩ ra một cách."
Thẩm Y Y nói xong, nàng từ từ rút từ trong người ra một cuộn chỉ mỏng màu trắng. Nàng nhẹ nhàng mở cuộn chỉ, giải thích thêm:
"Đây là Dây tơ hồng, thông qua nó ta có thể liên lạc với nhau."
Trương Vệ nhìn cuộn chỉ trong tay Thẩm Y Y, ánh mắt đầy nghi ngờ. Cuộn chỉ này trông rất mỏng manh, chỉ có hai đầu chỉ. Chàng không khỏi thắc mắc, nếu cả hai cùng di chuyển, liệu nó có đủ dài để sử dụng? Trương Vệ liền hỏi, giọng có chút hoài nghi:
"Trên thế giới thật sự có thứ này sao? Tuy không có ý hoài nghi, nhưng liệu nó có thực sự hữu dụng?"
Thẩm Y Y nghe vậy, khẽ mỉm cười rồi đáp, giọng điềm tĩnh:
"Ngươi có biết dây tơ hồng có nghĩa là gì không?"
Trương Vệ không chút do dự, trả lời ngay:
"Đương nhiên, đó là sợi dây kết nối hai người lại với nhau. Nếu ta không lầm, đó là dây của Nguyệt lão."
Thẩm Y Y gật đầu, ánh mắt nàng thoáng lên một tia tán thưởng, tiếp lời:
"Ngươi nói đúng rồi, thứ này cũng tương tự như vậy. Nó sẽ kết nối ta với ngươi lại với nhau, hay nói cách khác, chính là tâm linh tương thông. Đây là một loại pháp bảo khá kén chọn. Ta phải thừa nhận, ta cũng không biết liệu có nên dùng nó hay không. Nhưng ngươi đừng lo, ta cam đoan nó hoàn toàn hữu dụng."
Trương Vệ nghe xong, bình thản cười đáp:
"Nếu cô nương đã nói vậy, chúng ta cứ thử thôi. Nếu không được, chúng ta tìm cách khác vẫn chưa muộn."
Thẩm Y Y nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại:
"Được!"
Rồi, Thẩm Y Y nhẹ nhàng giải thích thêm một lần nữa:
"Nhưng như ta đã nói, nó khá kén chọn. Ta và ngươi phải nhỏ máu vào nó để nó có thể kết nối chúng ta lại. Tuy nhiên, nếu chúng ta không có duyên, sợi chỉ này sẽ không chuyển sang màu đỏ, lúc đó nó sẽ chỉ là một sợi chỉ bình thường mà thôi."
Trương Vệ nghe xong, ánh mắt tập trung vào cuộn chỉ trong tay Thẩm Y Y một lúc, rồi trầm ngâm nói:
"Phụ thân ta từng nói, gặp nhau là duyên số. Nếu đã vậy, chúng ta cứ thử đi, không thành công thì tìm cách khác vẫn chưa muộn."
Thẩm Y Y nghe vậy, ánh mắt nàng lấp lánh một tia sáng kỳ lạ. Dường như nàng cũng muốn thử xem liệu giữa họ có thật sự có duyên hay không. Khi thấy Trương Vệ đồng ý, nàng mỉm cười, đáp lại một cách nhẹ nhàng:
"Được."
Sau đó, Thẩm Y Y cẩn thận đưa cuộn chỉ lại gần hai người. Nàng nhẹ nhàng kéo một đầu chỉ ra, rồi dùng kim châm trên tay đâm vào ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu vào đầu chỉ. Trương Vệ nhìn thấy vậy, không hề do dự, chàng cũng làm theo, dùng kim châm đâm vào ngón tay, nhỏ một giọt máu vào đầu chỉ còn lại.
Ngay khi giọt máu của họ chạm vào sợi chỉ, một luồng sáng nhạt màu đỏ bắt đầu lan tỏa từ nơi đầu chỉ, từ từ lan ra và bao phủ toàn bộ cuộn chỉ. Khoảng hai phút sau, sợi chỉ bắt đầu có những chuyển động kỳ lạ. Hai đầu của nó bỗng nhiên bay lên không trung, uốn lượn, tạo thành hình ảnh hai trái tim đan xen vào nhau, như thể đang hòa quyện vào nhau, gắn kết lại. Cả hai nhìn cảnh tượng đó, không khỏi cảm thấy một sự kỳ diệu và trang nghiêm. Sau một hồi lượn lờ, sợi chỉ bay đến cổ tay phải của cả hai, rồi trói chặt lấy chúng. Đến khi sợi chỉ hoàn toàn chuyển thành màu đỏ rực như máu, nó mới dừng lại, rồi tự động biến mất. Cả Trương Vệ và Thẩm Y Y đều ngạc nhiên nhìn nhau, đưa tay lên kiểm tra, nhưng sợi chỉ đã không còn ở đó nữa.
Thẩm Y Y nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt nàng sáng lên, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.
"Thành công rồi!" nàng thì thầm, như thể tự nói với chính mình.
Lúc này, Trương Vệ cảm thấy một cảm giác lạ lùng lan tỏa trong cơ thể mình, như thể có một sự kết nối, một sợi dây vô hình nào đó đã kéo họ lại gần nhau hơn. Chàng nhìn Thẩm Y Y, ánh mắt đầy tò mò và lo lắng, hỏi:
"Chuyện này có nghĩa là đã thành công rồi sao?"
Tuy nhiên, câu hỏi của Trương Vệ dường như không thể có câu trả lời ngay lập tức. Thẩm Y Y đang đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt nàng chăm chú nhìn về phía cổ tay, nơi sợi chỉ vừa biến mất. Trương Vệ nhận thấy sự im lặng kéo dài, liền tiến lại gần nàng, nhỏ giọng gọi:
"Thẩm cô nương!"
Lần gọi đầu tiên không có hồi âm. Chàng lại gọi thêm một lần nữa, nhưng Thẩm Y Y vẫn không phản ứng. Trương Vệ vốn là người kiên nhẫn, chàng không vội vàng, lại gọi thêm một lần nữa. Lần thứ ba, Thẩm Y Y cuối cùng giật mình, ánh mắt nàng vẫn còn mơ màng, rồi nhanh chóng nhìn Trương Vệ với một nụ cười gượng gạo, gương mặt có chút ngơ ngác, đáp:
"Ngươi gọi ta?"
Trương Vệ nhìn nàng, khẽ mỉm cười một bên mép, thở dài rồi hỏi:
"Cô nương có chuyện gì sao?"
Thẩm Y Y ấp úng một chút rồi trả lời:
"Không... ta không có chuyện gì đâu."
Nàng vội vàng gỡ bỏ sự không tự nhiên bằng cách nhanh chóng nói tiếp:
"Chúng ta phải nhanh lên thôi, thời gian không còn nhiều nữa. Ta sẽ đi theo hướng bên phải. Còn ngươi đi lối bên trái!"
Trương Vệ nhìn vào thái độ của Thẩm Y Y, nhận thấy nàng có vẻ đang giấu điều gì đó, nhưng không có nhiều thời gian để hỏi thêm. Chàng chỉ kịp gật đầu đồng ý, trả lời:
"Được!"
Vừa dứt lời, Thẩm Y Y đã nhanh chóng bước vào lối đi mà nàng đã chọn, không kịp để Trương Vệ hoàn tất câu nói. Chàng đứng lại một lúc, nhìn theo bóng nàng, cảm giác như có điều gì đó không ổn. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chàng tự hỏi trong lòng:
"Chuyện gì vậy?"
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |