U Vân Địa Cung (17).
Trong giây phút sinh tử của cuộc chiến.
Trương Vệ không thể đứng yên nhìn họ chết đi, mặc dù mới giây phút trước còn là đối thủ, nhưng chàng không muốn đối phương ra đi theo một cách như thế.
Tuy nhiên phải nói rằng cá nhân Trương Vệ cũng bị ảnh hưởng rất nặng. Dư kình sinh ra đã đánh vào lồng ngực chàng khiến chàng bị áp chế nên nhất thời không thể cử động được.
Dù có cố gắng thế nào chàng cũng không thể đứng dậy nổi, đành bất lực đấm thật mạnh xuống nền đất đầy uất hận.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu chàng.
"Nếu đệ muốn cứu họ thì hãy giao quyền kiểm soát thân thể lại cho ta."
Dù không biết kẻ đó là ai, nhưng trong tình cảnh này, chàng không có lựa chọn thứ hai. Vậy nên chàng liền đáp:
"Bằng cách nào?"
Kẻ đó trả lời ngay:
"Chỉ cần thả lỏng, dù có bất kỳ chuyện gì xảy đến tuyệt đối không chống cự."
"Được."
Được sự chấp thuận từ chàng. Dường như là ngay lập tức, tròng mắt của chàng liền biến thành màu vàng kim. Phong thái của chàng biến đổi nhanh chóng thành một người hoàn toàn khác.
Trong một khoảnh khắc, thân thể chàng nhẹ hơn tơ lụa, chỉ bằng một cái nhún chân chàng đã lướt đi còn nhanh hơn đạn bắn. Và rồi chàng đứng trước mặt Hãn Huyết như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau đó mạnh mẽ giơ tay ra trực tiếp nắm lấy khoảng không trước mặt.
Tức thì bóp nát cổ năng lượng kia như bóp một quả cam. Khiến nó phát nổ tạo ra một trận rung chấn lớn. Xong việc chàng bay lên cao và đặt chân xuống con đường đất một cách an toàn.
Lúc Trương Vệ hoàn hồn thì lớp khói bụi đã che lấp đi một nửa khu vực này.
Bỗng nhiên một thanh âm từ trong đó vọng ra.
"Quả nhiên bọn ta không nhìn nhầm ngươi."
Chưa đến một giây sau, bên cạnh Trương Vệ xuất hiện một cột sáng đỏ. Theo sau đó là một trang nam tử với dáng người trưởng thành và chững chạc, đi kèm một bộ tóc được búi lên cao chỉ để ra một luống tóc dài giữa trán như một lát xoài cắt mỏng.
Người này nở nụ cười thân thiện nói:
"Không làm ngươi sợ chứ?"
Trương Vệ nhìn thấy người này có lẽ không có ác ý nên cũng vui vẻ đáp lời:
"Không hề!"
Chưa dừng lại ở đó, lại thêm một giọng nữa vọng lại:
"Đã bảo huynh rồi, đùa giỡn như thế không có vui đâu. Vậy mà nhất quyết không chịu nghe, suýt thì đánh nhau to rồi."
Lời vẫn còn vang thì một hình bóng nữ nhân đã xuất hiện kế cận với nam nhân kia. Người này gương mặt diễm lệ, khí chất vui vẻ, có cảm tưởng rất dễ gần. Khi chàng vẫn còn đang lúng túng thì lại xuất hiện thêm năm người nữa.
Họ đứng xếp thành một hàng ngang trước mặt chàng.
Để chàng không phải băn khoăn nên bắt đầu giao tiếp thế nào, vị nam nhân mang trang phục đỏ xuất hiện đầu tiên đã tiến lên phía trước và bắt đầu giới thiệu:
"Trước khi chúng ta nói nhiều hơn, thì ta xin giới thiệu qua một chút. Ta họ Lý tên Ân tự Vân Sơn đồng thời cũng là Hãn Huyết Phi Mã."
Nghe lời giới thiệu chân chân thành đó, Trương Vệ cũng gật đầu đáp lễ. Nói:
"Hân hạnh!"
Sau đó, Lý Ân giơ tay về phía những người phía sau và lần lượt giới thiệu cho chàng từ bên trái qua phải.
Đầu tiên là Khâu Nhạc tay cầm song chùy, đi kèm với hình thể cường tráng, thân cao tới một trượng sáu tấc. Điểm nhận diện lớn nhất chính là bộ râu dài như Quan công cùng chiếc bụng to tướng như Di Lặc.
Kế đến là Trâu Diễm như nhìn như một thiếu nữ còn tuổi ăn tuổi lớn, nếu không được Lý n nói qua về tuổi tác chắc Trương Vệ không nhận ra đây là một thần thú với năm triệu năm tu vi. Đáng yêu là vậy, nhưng mặc thước mà cô mang theo bên hông có sát khí rợn người.
Tiếp theo là một nam nhân có khuôn mặt dị biệt, nhìn một lần là không thể nào quên. Bởi vì phần xương hàm ngay má nhô ra rất nhọn. Ở người này toát ra một cái gì đó lạnh lùng, chỉ khi nhắc đến tên mới cười một cái còn lại thì cứng nhắc như một pho tượng. Với tên gọi Dư Văn.
Về phần hai người còn lại không có gì nổi bậc họ lần lượt là Tiêu Sái cùng Tô Minh. Họ cũng là nam nhân và khá nghiêm túc, trái ngược với nữ nhân dễ gần tên Thù Di khi nãy.
Sau khi chào hỏi một lượt thì Lý Ân mới bắt đầu nói:
"Cậu đã đánh bại bọn ta, thứ ở trong kia giờ đã là của cậu rồi."
Nói đoạn, Lý n đưa tay về hướng có cánh cửa lớn. Nơi mà chàng phải tra qua bao nhiêu trắc trở mới đến được. Cái cảm giác chẳng còn ai ngăn cản khiến Trương Vệ không kiềm được niềm vui. Chàng bèn nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
Tuy nhiên câu nói sao đó của Lý Ân khiến Trương Vệ khựng người:
"Thế cậu đã biết thứ trong đó là gì hay chưa?"
Nghe câu hỏi nầy, Trương Vệ thật thà nói:
"Thú thật là ta cũng không biết nó là gì, nhưng nếu được chôn giấu ở đây mà còn được các vị bảo hộ thì chắc hẳn đó là tuyệt bảo."
Nhận được câu trả lời của chàng, khiến những thần thú phát cười nhưng không thành tiếng. Nhất là Thù Di nụ cười của nàng đậm nhất, họ cười vì sự ngây thơ của chàng.
Thấy vậy, chàng bỗng trở nên ngại ngùng mà thoa đầu không hiểu chuyện gì.
Thù Di liền nói:
"Nếu thứ trong đó chỉ là một tờ giấy rách, hay chỉ là lối đi ra bên ngoài. Thì chẳng phải cậu đã phí công vô ích ư."
"Không sao, ta có thể bay lên kia lấy hai thần quyển trên đó làm chiến lợi phẩm cũng được." chàng thật thà nói.
Trương Vệ dứt lời, thì những thần thú còn cười đậm hơn. Đến cả người lạnh lùng như Dư Văn cũng phải mỉm một cái.
Điều đó lại càng làm Trương Vệ bối rối hơn, không biết bản thân đã nói sai chỗ nào. Vì chàng nghĩ sao thì nói vậy thôi. Lý Ân bèn nói:
"Trương huynh đệ, có lẽ cậu thất vọng rồi. Vì thứ trong đó vốn chỉ là một linh hồn."
"Linh hồn!"
Hai từ đó đã khiến chàng kinh ngạc. Lúc này Trương Vệ nghĩ đơn giản, nếu đã là linh hồn vậy thì tốt nhất không nên quấy rầy. Nên cậu chắp tay hướng về phía cổng:
"A di đà phật, quả thật là mạo phạm. Nếu biết là linh hồn thì Trương Vệ ta không cần phí sức đến vậy. " Nói đoạn chàng quay lại nhìn các thần thú và nói:
"Vậy thì không làm phiền các vị nữa, ta sẽ kiếm lối đi khác. Còn hai thần quyển phía trên kia, ta có thể lấy chúng đi phải không."
Nghe chàng nói vậy, Lý Ân cũng không ngần ngại đáp:
"Đương nhiên, vì ở đây không ai đủ sức cản cậu vào lúc này chứ. Tuy nhiên cậu không thắc mắc linh hồn ở trong đó là ai hay sao?"
Vốn dĩ, Trương Vệ cũng không muốn biết, nhưng nếu họ đã mở lời, thì chàng cũng tò mò. Liền buộc miệng nói:
"Người đó là ai?"
"Chính là cậu."
Ba chữ này khiến Trương Vệ chết sững. Chàng yên lặng một lúc, rồi cười hừ một tiếng:
"Xem ra các vị đang đùa ta. Ta vẫn còn sống sờ sờ ở đây thì làm sao linh hồn của ta lại ở trong đó được..."
Biết rằng, Trương Vệ sẽ không tin, nên trong khi chàng đang nói Lý Ân đã tiến đến gần cánh cửa. Chỉ bằng một lần hóa phép, đã có thể nhìn thấu bên trong. Nhờ đó trong khi đang phản biện, thì bất ngờ ánh mắt chàng đã nhìn thấy được điều phải thấy, khiến chàng không biết nên nói gì nữa.
Tại đó có một khối hình tròn đang nhốt một hình thể trần trụi giống chàng y đúc, không khác dù là một vết nhỏ từ trên xuống dưới. Thân thể mình như thế nào, chỉ có bản thân chàng là tỏ tường nhất.
Với thứ này đập vào mắt, chàng không tin cũng không được.
Chính vì lẽ đó chàng bất giác trở nên hoang mang. Tự vấn:
"Linh hồn đó là của mình... vậy mình của hiện tại là ai? Chẳng lẽ mình đã chết rồi sao..."
Trong tâm bất ổn, nên khuôn mặt của chàng bỗng trở nên nghiêm trọng hóa. Biến không khí từ vui tươi bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |