Thanh trừng.
Chính nhờ câu nói ấy, Thuần Ân đã biết bản thân đã thoát khỏi xiềng xích của Quỷ Môn Quan. Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó, Thanh Long nói tiếp:
"Tuy nhiên ngươi chỉ còn một cơ hội được sống mà thôi."
Nghe vậy, Lý Thuần Ân đã ngẩng đầu lên chắp tay cung kính sau đó đập đầu một cái mạnh xuống đất. Tạo cho nền gạch một vết nứt.
"Đa tạ chúa công ân xá, tội thần quyết lấy công chuộc tội."
Hành động trung nghĩa của Lý Thuần Ân vẫn không thể đổi lại sự chú ý của Gia Cát Chính Ngã. Hắn nói tiếp:
"Bây giờ ngươi hãy về lại Xích Vũ Phong và thay thế kẻ đã chỉ đạo tổ chức của ngươi. Nếu như ngươi làm được thì coi như mạng này ngươi được quyền giữ lấy thêm một thời gian nữa."
Vừa nghe đến đây, cảm xúc của Lý Thuần Ân bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, tuy nhiên khi đặt để bản thân giữa lằn ranh cái sống và cái chết hắn không còn có quá nhiều lựa chọn liền gập đầu thêm một cái:
"Tội thần lãnh mệnh."
Sau khi nói xong những điều cần nói, Gia Cát Chính Ngã phẩy tay ra dấu, tức thì Lý Thuần Ân liền biến mất trong tầm mắt của hắn.
Bấy giờ, ngoài trời cũng vừa đúng giờ Ngọ ba khắc.
Thanh Long bèn lấy ra một cây đàn khác, với thần lực còn dũng mãnh hơn Xuân Thủy Cầm gấp bội, nó có tên Trần Phù Hạc Cầm. Hắn đặt để những ngón tay đã tẩm sẵn công lực lên đó, rồi uy mãnh đánh ra một hồi khúc mãnh liệt.
Khi giai điệu còn chưa rõ ràng, những thứ có linh tính đều nhận ra được mùi sát khí nồng nặc tỏa ra từ bên trong mái đình, dường như là ngay lập tức toàn bộ sinh vật đều nháo nhào mà bỏ chạy ra khỏi phạm vi ảnh hưởng. Quả thật khi giai điệu ngân lên những cung ngân vũ đầu tiên, thì những nguồn năng lượng kỳ dị từ chiếc đàn bắt đầu tỏa ra.
Từng đạo ánh sáng như những thân rắn khổng lồ được sản sinh lượn lờ quanh hậu viên. Trong thoáng chốc bao trùm nơi này bằng nguồn năng lượng dữ tợn với màu xanh thẫm đặc trưng.
Bài hát mà Thanh Long đánh lên có tên là Thanh Loan Tam Hồi Khúc.
Một bài hát được chia làm ba hồi đàn với giai điệu hoàn toàn khác nhau.
Khi Thanh Long bắt đầu tiến vào giai điệu thứ nhất.
Không gian đã bị thao túng đồng thời ở một phương trời cách Thăng Long Thành hơn năm trăm nghìn dặm về phía Bắc.
Trên từng đám mây trắng đang tự do trôi bồng bềnh trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện những tia sáng đỏ lạ kỳ. Chúng như những sợi chỉ, đang móc nối từng đám mây lại với nhau rồi sau đó gôm hết thảy lại thành một quần thể lớn che kín bầu trời.
Điều đó đã khiến những cư dân sinh sống tại đó nhận ra sự bất thường. Nhưng nhất thời họ không rõ chuyện gì đang xảy đến, cứ nghĩ đây chỉ là một cơn mưa bất chợt kéo về.
Khi tích tụ đủ lớn, những đám mây đen bắt đầu xoay tròn tạo ra một con mắt giữa không trung. Chẳng bao lâu sau những cơn mưa sấm từ trời cao đánh thẳng xuống khoảng đất bên dưới một cách dài đặt.
Sấm đánh sập cả những tường thành kiên cố, phá hủy từng ngôi nhà mà nó đánh phải. Thiêu rụi tất cả những gì mà nó đi qua, đồng thời vẽ xuống mặt đất những rãnh vừa sâu vừa rộng. Cơn mưa sấm này dường như đã nuốt trọn tất cả những gì phía bên dưới nó.
Cảnh tượng này diễn ra cũng là lúc hồi khúc ở đoạn thứ hai.
Khi bắt đầu vào điệp khúc, thì một đạo quang màu đỏ xuất hiện bên hông phải của Thanh Long, nó phát triển dần theo từng cung ngân vũ mà biến hóa nên một thân cây lớn với đầy hoa trên đó đi kèm một màu đỏ rực như máu.
Từng cánh hoa rơi xuống, phủ lấy hắn bằng một cơn mưa, thứ này đã trực tiếp biến thân xác vị nam tử hán đang nằm trên sàn thành bọt biển.
Giai điệu cứ đánh hoa cứ rơi cho đến khi hồi khúc đến đoạn kết.
Đấy cũng là dấu chấm hết cho những con người tội nghiệp ngoài kia. Trong một khoảnh khắc, hàng trăm hàng ngàn vòi rồng được tạo ra, chúng quét qua từng tất đất không chừa lại bất cứ thứ gì.
Khi đang trong giai đoạn quan trọng nhất thì bất chợt một giọng nam truyền đến tai của Gia Cát Chính Ngã:
" Chậc chậc. Chuyên hiếm, chuyện hiếm. Một kẻ được người đời ca tụng là tạo nhã thư sinh. Lại ra tay một cách tàn độc như vậy. Thật khiến người ta mở rộng tầm mắt."
Lúc bấy giờ, không gian nơi hậu viên đã bị thần khí biến đổi đến mức tạo ra một lớp sương mù quỷ dị tím đen. Không khí ngột ngạt đến mức thở thôi cũng khó.
Vậy mà kẻ vừa đến lại xem nó nhẹ như không, hắn chậc lưỡi khen:
"Dùng đến cả bá khí, xem chừng ngươi muốn tận diệt một ai đó nhỉ. Không biết kẻ nào vắn số đến vậy."
Vừa nói, hắn vừa đáp xuống khoảng đất bên ngoài mái đình. Với dáng vẻ chững chạc, ngũ quan sắc sảo cùng một chút xảo nguyệt, đi kèm với mái tóc tím đặc trưng. Hắn chính là Huyền Vũ "Kinh Hồng" cũng là một trong Tứ Linh Thánh Thú.
Hắn chậm rãi đi quanh hồ rồi mở giọng trêu chọc:
"Nhìn xem, nhìn xem. Ái chà! gương mặt của ngươi lúc này trông thật khó coi quá. Còn gì là mỹ nam lừng danh thiên hạ nữa."
Dù Kinh Hồng dùng nhiều lời lẽ châm chọc như vậy nhưng Chính Ngã dường như là không nghe thấy. Thực ra, xung quanh người của hắn đã được bảo vệ bởi thân cây đỏ, cho nên đừng nói là âm thanh đến cả những đòn tấn công không đủ lớn cũng đừng mong chạm được đến người hắn.
Đương nhiên là Kinh Hồng cũng không hề muốn can dự vào chuyện của bọn dân đen. Nên hắn chỉ đứng ở ngoài mà chờ đợi cho đến khi nghi thức kết thúc.
Phải nói rằng, giai điệu của ca khúc này quả thật rất hay, ai mà có thể hình dung được nó lại là một vũ khí giết người cơ chứ. Thực chất bản thân Thanh Loan Tam Hồi Khúc chỉ là một giai điệu bình thường, tuy nhiên khi vào tay Gia Cát Chính Ngã thì lại là một câu chuyện khác.
Hắn vốn dĩ là Thiên Hạ Đệ Nhất cầm sư, tài năng đã sớm được khẳng định là không một ai có thể sánh bằng. Thử hỏi nếu giao kiếm cho một kiếm sĩ thì sẽ như thế nào, thì đối với Chính Ngã cũng tương tự như vậy.
Thần khí cổ cầm rơi vào tay hắn như cá gặp nước, nhờ đó hắn có thể dùng âm thanh giết người cách xa vạn dặm mà không cần tốn một chút sức lực nào.
Sau khi giai điệu kết thúc, thì cũng là lúc những nguồn năng lượng dị thường biến mất và trả lại chốn hậu viên, yên bình và xinh đẹp như xưa. Giải quyết được những kẻ chống đối khiến Chính Ngã trút hết cơn giận, mà thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Đồng thời sát ý đã được hắn khéo léo che giấu đi và phơi bày ra một phong thái đạm nhã chính trực đúng như những gì hắn muốn người khác thấy. Dù đã hoàn tất xong chuyện cá nhân, nhưng có vẻ như hắn cũng không xem trọng Kinh Hồng.
Nên tuyệt nhiên không đoái hoài gì đến.
Thấy vậy, Kinh Hồng đứng từ bên ngoài bèn làm đủ động tác gây sự chú ý, nhưng có vẽ như không có hồi âm. Thế nên, Kinh Hồng cũng cười trừ cho qua chuyện, bởi vì hắn cũng quá quen với cái thái độ này của Gia Cát Chính Ngã rồi.
Thoắt cái, hắn đã tiến vào trong mái đình, đứng đối diện với Chính Ngã mong đối phương sẽ chú ý đến mình. Tuy nhiên, kết quả thu lại vẫn chỉ là sự hờ hững. Biết rằng đối phương đang coi mình như là vô hình, nên Kinh Hồng định bụng sẽ trêu chọc cho đối phương tức lên buộc phải bắt chuyện với mình.
Tuy nhiên chưa kịp nói thì Thanh Long đã cướp lời:
"Nhiều năm không gặp, phép lịch sự tối thiểu mà ngươi cũng không có nữa hay sao?"
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |