Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ đó ở địa ngục.

Tiểu thuyết gốc · 1558 chữ

Lời nói bất ngờ của Chính Ngã khiến Kinh Hồng bất giác giật mình, nhưng rất nhanh đã có phản hồi lại ngay.

"Phép tắc gì ở đây chứ?"

Hành động đi liền với lời nói, ánh mắt Kinh Hồng quét qua xung quanh để nhận định vấn đề, dường như là ngay lập tức Kinh Hồng đã nhận ra ám thị của Chính Ngã liền mỉm cười nói:

"Ngươi đừng nói với ta, là phải đi bộ từ bên ngoài vào cho phải đạo nhé. Chúng ta là bằng hữu thân thiết có cần phải hẹp hòi nguyên tắc vậy không."

Lời vừa ra khỏi môi, Kinh Hồng liền tự nhiên như ở nhà mặc cho gương mặt của Chính Ngã đang hiện rõ sự không vui. Có vẻ hắn ta không muốn tiếp đón người bạn của mình cho lắm.

Tách.

Âm thanh phát ra từ hai ngón tay của Kinh Hồng. Theo sau âm thanh đó liền xuất hiện một cái ghế nhỏ, đặt ngay bên cạnh bàn của Gia Cát, không một chút chần chừ Kinh Hồng đặt mông ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống ánh mắt kèm đôi môi không vơi đi nụ cười vẫn hướng về kẻ đang cực kỳ khó chịu kia. Người khác nhìn vào cũng nhận thấy sự không hoan nghênh của Thanh Long đối với Huyền Vũ, nhưng không hiểu Huyền Vũ muốn làm điều gì, nhưng cũng phải khâm phục cái sự mặt dày của hắn.

Tách.

Thanh âm quen thuộc một lần nữa vang lên. Liền ngay theo đó là một bộ ấm trà nóng hổi bằng ngọc xuất hiện ngay trên bàn. Thuận tay, Kinh Hồng cầm ly lên và cợt nhã nói:

"Cổ nhân thường nói khách đến nhà không trà thì cũng bánh. Không ngờ sau ngần ấy thời gian Thanh Long thân thiện hiếu khách mà ta từng biết, giờ lại thay đổi thành một người khiếm nhã như vậy."

Đối diện với lời nói đó của Kinh Hồng, trong đôi mắt Chính Ngã xẹt qua một tia tức giận. Nhận ra được điều đó, nhưng Kinh Hồng vẫn kiên định, duy trì thái độ của mình, cười mỉm chỉ tay về phía bộ ấm trà.

"Hãy thư thả đi, ta đến đây không phải ép ngươi phải nói ra những điều mà ngươi đang toan tính đâu. Nào thả lỏng uống trà đàm đạo với ta".

Nói đoạn Kinh Hồng nhanh tay rót đầy ly và nhâm nhi từng ngụm nhỏ.

Đứng trước sự vui không đúng lúc buồn không đúng chỗ đấy của đối phương, Chính Ngã chỉ cười nhẹ. Bàn tay cũng chầm chậm tiến đến ly trà nho nhỏ để trước mặt. Bình thản cầm nó lên tay, nhìn ngắm một lúc. Lạnh lùng nói:

"Thăng Long Thành là đất của ta, ngươi từ biển Tây đến đây. Thì phải đi từ ngoài thành vào, không được phép tùy tiện tiến thẳng vào nội uyển, nếu chưa được sự cho phép của ta. Lần này ta coi như chưa thấy gì, nhưng nếu có lần sau. Thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn."

Nghe được những lời đe dọa đó, mà Kinh Hồng vẫn còn giữ thái độ đùa giỡn mà đáp:

"Hây! bằng hữu với nhau mà ngươi lại tính toàn chi li quá vậy. Được rồi coi như ta thua ngươi đi, lần sau ta chú ý là được."

Có thể do nhiều năm ăn sung mặc sướng nên tướng ngồi của Huyền Vũ có phần lười biếng. Hắn lấy tay không thuận chống lên bàn làm điểm tựa, tiện thể đặt gương mặt cùng lực toàn thân lên đó. Cơ thể uể oải đong đưa theo chuyển động của khuỷu tay.

Tay còn lại thì không thể rời khỏi ly trà, mỗi khi hết trà hắn lại châm đầy lại ngay, như thể là một kẻ chỉ biết ăn và uống. Tiện mồm hắn liền hỏi:

"Chân Long tái khởi, Liên Hoa tái hiện. Không sớm thì muộn, Chân Long cũng sẽ tìm đến ngươi để đòi lại Liên Hoa. Ngươi định như nào?"

Trước câu hỏi này Chính Ngã không vội trả lời ngay, hắn từ tốn suy nghĩ một lúc sau đó chậm rãi rót một ly trà nóng. Rồi đưa nó lên trước mặt, trọng tâm ánh nhìn đặt vào làn khói nóng. Bình thản đáp:

"Chân Long có tái sinh, thì cũng chỉ là một thủ hạ bại tướng. Ta cũng không phải là siêu tân tinh của ngày trước. Hắn dựa vào Thiên Ma hay dựa vào Phật tổ? Một kẻ đến hồn phách còn thất lạc trong bốn bể, còn một kẻ biến mất mãi mãi không thể khứ hồi. Thử hỏi chúng sao có thể làm đối trọng của ta vào lúc này.

Liên Hoa Thất Sắc sao? Nó đang nằm trong tay ta đấy, kẻ nào muốn dòm ngó nó thì trước mắt phải bước qua xác của bổn vương đã. Nếu chúng có khả năng làm vậy, thì ta sẵn sàng."

Giọng điệu lớn nhỏ tùy theo xúc cảm, khiến người nghe cũng cảm nhận được cảm xúc mà hắn đang thể hiện nguy hiểm đến mức nào. Dứt lời, hắn cười nhưng không mở miệng, rồi sau đó trực tiếp uống một ngụm trà nóng.

Nghe những lời đó, Kinh Hồng cũng phải kinh ngạc trước dã tâm mà Chính Ngã đang có:

"Ngươi đang muốn bất tử?"

"Phải thì sao? Không chỉ là bất tử thôi đâu, ta muốn làm vua Cửu giới, khiến tất cả phải quỳ dưới chân ta mà xưng thần tử chứ không phải miệng xưng thần mà lòng phản trắc. Chúng phải sợ hãi ta thật tâm, lúc đó ta mới thỏa lòng."

Nói đoạn, Gia Cát Chính Ngã tiện tay bóp nát ly trà ra thành cát.

Tưởng rằng, điều này sẽ khiến Kinh Hồng bất ngờ, nhưng có vẻ hắn rất an phận, nên chẳng bất kỳ phản ứng nào:

"Xem chừng, ngươi đã tìm được cách để hấp thụ toàn bộ Liên Hoa rồi."

Trước câu hỏi đoán đầu của Kinh Hồng, Chính Ngã hừ lạnh một cái, nói:

"Ngươi nói không sai. Vậy ngươi có muốn biết đó là gì không?"

Vừa nghe đến lời đề nghị đó, Kinh Hồng liền có phản ứng lại. Hắn chợt hiểu rằng, một khi đối phương chia sẻ bí mật cho mình biết thì chỉ có hai khả năng. Một là kẻ chết, hai là người câm mà thôi. Nên trong lòng hắn đã bắt đầu chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Bàn tay bắt đầu cẩn thận với hành động của bản thân hơn, điều đó đã khiến cho hành động bắt đầu gượng gạo không được tự nhiên như trước.

Chỉ cần nhìn sơ, Gia Cát Chính Ngã đã nhận ra suy nghĩ của Kinh Hồng, hắn bèn cười nhạt một cái rồi nói:

"Đừng lo lắng, dù ta có nói cho ngươi biết thì ngươi cũng không thể ngăn cản ta được. Vì ngoài ta ra, không một ai trên thế giới này làm được."

"Đó là thật sao?"

Dù là vậy nhưng Kinh Hồng vẫn cẩn thận vì điều đó không bao giờ là thừa. Hắn đã ngầm vận lên công lực đề phòng đối phương đánh lén mình, vì quen biết nhau đã lâu, Kinh Hồng thừa sức biết những thủ đoạn mà Gia Cát Chính Ngã có thể làm.

Thế nhưng, không có vẻ gì Chính Ngã sẽ giết Kinh Hồng để bịt miệng cả mà hắn vô cùng tự nhiên. Hắn cười như không rồi đứng lên đi ra gần bờ hồ ngắm nhìn cảnh vật một lát rồi nói:

"Ngươi có biết năm xưa tại sao Trang Minh Viễn dù đã sở hữu Liên Hoa Thất Sắc vẫn bị đánh bại không? Bởi vì hắn bước đến thế giới này mà không biết rằng, nơi đây có Toản Hồn Thiên Kiếm.

Chỉ bằng một trảm đã tách thân xác hắn ra làm ba. Chính giây phút đó, Liên Hoa đã cùng thánh thể kết hợp làm một và rơi vào tay Phật Tổ nên mới có chuyện hắn bại trận nhanh chóng như thế.

Nếu không có nó thì e rằng những kẻ đó liệu có thể đánh bại được một kẻ bất bại bất tử."

"Vậy thì sao chứ ? Dù tách nó ra được nhưng ngươi cũng như Phật Tổ cũng đều không thể dung hợp được nó với cơ thể mình sao?"

Nghe vậy, Thanh Long lớn giọng, như thể mắng chửi:

"Đó là vì lão ngu ngốc, vốn dĩ Liên Hoa đã kết hợp với thánh thể của Trang Minh Viễn thì làm sao có thể hấp thụ được nữa."

"Ý của ngươi là?"

"Chính xác , ngươi đã hiểu vấn đề rồi đó. Suốt mấy ngàn năm qua ta đã quan sát Liên Hoa Thất Sắc cực kỳ chi tiết. Thánh thể đó có thể tách ra được chứ không phải không thể. Mà muốn tách nó ra, thì có một kẻ có thể giúp ta làm điều ấy. Hắn đang ở địa ngục."

"Là Hạ Ngũ."

Vừa nhắc đến cái tên này, Kinh Hồng từng coi mọi chuyện như không quan trọng, tươi cười cợt nhả bỗng chốc đổ mồ hôi hột.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.