Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong đại sảnh

Tiểu thuyết gốc · 1108 chữ

“Thiếu gia, lão gia sai ta đến gọi ngài tới đại sảnh.”

Cửa tu luyện thất mở ra, đứng trước mặt Trần Nhược là một nam tử trung niên nho nhã, râu tóc được tỉa gọn gàng, một bộ nho bào gia thân, cả người đều toát lên một cỗ hạo nhiên chính khí đặc trưng của Nho đạo.

“Chung thúc, có việc hệ trọng gì mà phải đích thân ngài tới đây, gọi hạ nhân tới thông báo không phải được rồi sao?”

Người đang đứng trước mặt Trần Nhược này danh tự gọi Chung Vũ, là một trong những cánh tay đắc lực của phụ thân, hai người them mẫu thân hắn Lưu thị từ nhỏ đã là bạn đồng học, Chung Vũ đối với Trần Kiện vừa là quân thần vừa là tri kỷ, hắn chính là người đã chứng kiến Trần Kiện từ khi là một thiếu gia ngây ngô tới Tổng đốc Giang Châu đầy quyền lực như hiện tại. Có lẽ vì lý do mẫu thân nên Chung Vũ đã là một trong số ít những người ủng hộ Trần Nhược, chỉ bất quá với việc lập thế tử Trần Kiện có suy nghĩ của riêng mình, không phải Chung Vũ có thể chi phối.

“Ngươi trước tắm rửa thay y phục, trên đường tới thư phòng ta sẽ nói cho ngươi.”

Nửa canh giờ sau cả hai đã ngồi trong đại sảnh, Trần Kiện không giận tự uy ngồi ở trên chủ vị, đây cũng là lần đầu tiên từ khi linh hồn xuyên qua Trần Nhược thấy được vị phụ thân tiện nghi này, khuôn mặt chữ quốc toát lên vẻ cương nghị, tuy đã đến tuổi trung niên nhưng từ đường nét trên khuôn mặt có thể thấy được khi còn trẻ hắn cũng là một mỹ nam tử. Trong phòng ngoài bọn họ còn có Trần gia nhị thiếu gia Trần Phóng cùng với một người khác tên Minh Khắc, tương tự với Chu Vũ đây cũng là một vị trợ thủ đắc lực của Trần Kiện, chỉ là người này là thế lực của Lý thị, ủng hộ Trần Phóng trở thành thế tử.

“Sự tình hẳn là mọi người ở đây đều đã biết, hai người các con có ý nghĩ gì.”

Giọng nói đầy uy nghiêm của Trần Kiện vang lên, ánh mắt của Trần Nhược cùng Trần Phóng không hẹn mà đụng vào nhau, giữa không trung toát lên hỏa hoa. Qua lời kể của Chung Vũ Trần Nhược lúc này cũng đã hiểu đại khái vấn đề, thời điểm này chỉ còn ba tháng là đến tết nguyên tiêu, đây là ngày lễ quan trọng nhất ở Đại Tề, hoàng thất từ hơn một tháng trước đã ra chiếu chỉ các châu quận chuẩn bị cống phẩm tiến cung, trong đó Giang Châu tự nhiên là địa phương được đặc biệt chú trọng. Huyện Hoài có một loại xạ hương thảo cực kỳ quý hiếm, chỉ mọc ở một khu thung lũng ven sông Hoài. Loại cỏ này có hình dáng tựa như thiếu nữ đang ngồi nên còn được gọi là Trinh Nữ Thảo, có mùi hương thơm nhẹ đặc trưng, đặc biệt được nữ quyến nhà quyền quý ưa thích. Chỉ là khai thác thứ cỏ này vô cùng khó khăn, cần có bậc thầy dạy dặn kinh nghiệm, hơn nữa cần mười gốc Trinh Nữ Thảo mới chiết xuất ra được một chước tinh chất, đều là muốn mua mà không có, chỉ có số ít nơi có thể tìm được. Vốn dĩ lần này Giang Châu đã chuẩn bị năm trăm gốc Trinh Nữ Thảo làm lễ vật tiến cung, chỉ là không biết sao khi gần đây vào vụ thu hoạch huyện lệnh huyện Hoài sai nhân thủ tới khu thung lũng ngắt liền gặp Trinh Nữ Thảo ven sông Hoài đa số đều chết, số ít thu hoạch được phẩm chất kém xa các năm trước.

“Chuyện này còn không đơn giản, Giang Châu chúng ta tài nguyên phong phú, tùy tiện tìm một chút đặc sản tiến cung ứng phó trước được rồi, chẳng lẽ hoàng thất còn muốn làm khó Trần gia chúng ta.”

Trần Phóng đứng lên cao giọng nói, ánh mắt lại nhìn thẳng về Trần Nhược ngồi ở đối diện, ánh mắt mấy người còn lại trong đại sảnh cũng đều nhìn về phía Trần Nhược còn hắn chỉ cười mỉm không nói gì, trong đầu vẫn đang suy tư dụng ý của phụ thân.

“Nhị thiếu nói không sai, hiện tại đây đích thật là phương pháp tốt nhất, trước mắt ứng phó qua tình huống này.” Minh Khắc ở một bên cũng lên tiếng hưởng ứng.

“Nhược Nhi vì sao con không nói gì.”

“Nhi tử chỉ là đang suy nghĩ một chút vấn đề.” Trần Nhược cười cười mở miệng

“Hm.. Nói ra thử xem.”

“Trinh Nữ Thảo là bảo vật đặc hữu của Giang Châu ta nay xảy ra vấn đề lớn như vậy tự nhiên phải điều tra cho rõ ràng, hơn nữa lại trùng hợp như vậy đúng vào thời điểm tiến cống, nếu như có kẻ cố ý vì đây chúng ta tự nhiên phải đề phòng. Hơn nữa phụ thân hẳn là không muốn hoàng thất nhân cơ hội này chèn ép Giang Châu.”

“Chỉ chút chuyện như vậy đã khiến huynh trưởng sợ hãi như vậy, tương lai thế tử không nên như vậy a.” Trần Phóng cười lạnh châm chọc.

“Không phải sợ mà là không đáng, hơn nữa biết rõ bị kẻ khác lợi dụng còn cố tình nhảy vào liền không phải ngu xuẩn sao?”

“Răng rắc” tiếng động vang lên, chén trà trong tay Trần Phóng bị hắn bóp vụn thành từng mảnh nhỏ, mặt mũi âm trầm nhìn về phía Trần Nhược, trái lại Trần đại thiếu ung dung tự đắc ngồi nhâm nhi chén trà của mình, mắt đều không thèm liếc đối phương.

Trần Kiện ngồi ở thủ tọa thu hết tràng cảnh này vào trong tầm mắt bất quá cũng không tỏ thái độ gì, nhi tử đều đã lớn, đã có chủ kiến của bản thân, tranh cãi mâu thuẫn cũng liền không tránh được.

“Đã ý nghĩ của hai con khác nhau như vậy việc này liền đồng thời giải quyết, Phóng nhi chuyện tiến cống tết nguyên tiêu liền giao cho con, còn Nhược nhi ta phong con làm giám sát sứ tới huyện Hoài điều tra ngọn ngành sự việc, nếu cần nhân thủ có thể tìm Chung thúc giúp ngươi......”

Bạn đang đọc Đại Tề Quốc: Phong Vân Dũng Động sáng tác bởi ENQLAND
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ENQLAND
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.