Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý thị âm mưu

Tiểu thuyết gốc · 1056 chữ

Giang Châu, Tổng đốc phủ, Ly Thê Các, đây là nơi Lý thị ở từ khi tới Trần gia, Trần Phóng cũng thường xuyên tới đây vấn an mẫu thân. Lúc này hắn sắc mặt vô cùng khó coi trở về, đám hạ nhân nơm nớp lo sợ quỳ một bên không dám ngẩng đầu lên. Trần Phóng nộ khí không nơi phát tiết, bỗng nhiên đưa tay vỗ ra một chưởng, chiếc bàn trong phòng ứng tiếng vang vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, dọa cho mấy nữ tì hét lên đầy kinh hãi.

“Chuyện gì mà hỏa khí lớn như vậy, những gì ta dạy con bao nhiêu năm nay đều lấy cho chó ăn rồi hay sao.”

Giọng nói mềm mại nhưng ngữ khí đầy nghiêm khắc từ ngoài vọng đến, Trần Phóng vội vàng quay lại khom mình hành lễ, hắn ở bên ngoài quang mang lóa mắt dưỡng thành bản thân tính cách kiêu ngạo thậm chí có chút ngang ngược nhưng Trần Phóng có bẩm sinh kính sợ đối với mẫu thân, đây là từ bé đã hình thành thói quen, Lý thị đặt nhiều kỳ vọng vào Trần Phóng nên luôn nghiêm khắc, hy vọng sau này hắn có thể làm nên đại sự.

Lý thị từ từ đi vào sảnh đường, nàng mặc một bộ trường bào màu lam, khắp người mỗi nơi đều triển lộ vẻ quý phái. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh, không nhìn đến chiếc bàn đã bị một chưởng của nhi tử đập vỡ nát, cánh tay phải phất phất, thị nữ Vân Phù hội ý đuổi hết đám hạ nhân đang nơm nớp lo sợ kia ra ngoài. Trần Phóng lúc này mới nén giận lên tiếng:

“Mẫu thân, ban sáng trên đại sảnh ta vốn muốn để phụ thân chuẩn bị vật phẩm tiến cống khác mà tạm tời bỏ qua vụ Trinh nữ hoa, nào ngờ tên Trần Nhược kia cắn chặt không buông, còn châm ngòi nói có người toán tính Giang Châu, giờ đây phụ thân đã phong hắn làm giám sát sứ điều tra. Chỗ kia nếu như bị Trần Nhược bắt được vấn đề sẽ rất phiền toái.”

“Cái tính khí nóng nảy này của con đến bao giờ mới có thể sửa đổi, người làm việc lớn cần phải có một cái đầu lạnh. Yên tâm, nửa tháng trước lúc tin tức mới có ta đã sai Phù Vân tới đó một chuyến, việc bây giờ của con là thật tốt tìm kiếm cống phẩm mới hoàn thành nhiệm vụ phụ thân giao phó. Còn về phần Trần Nhược, cho dù chủ ý của hắn có hay bao nhiêu chỉ cần hắn không thể điều tra rõ ràng việc này phụ thân ngươi tự nhiên sẽ không trọng dụng hắn.”

“Vẫn là mẫu thân suy nghĩ chu toàn, đã như vậy nhi tử xin cáo lui trước.” Trần Phóng nghe được lời này của mẫu thân mới yên tâm, trong giọng nói lộ rõ nét mừng, quay người rời khỏi Ly Thê Các.

Một bên khác Trần Nhược tới cùng mẫu thân Lưu thị từ biệt sau đó một mình tới Lạc Vũ Hiên, vẫn là tiểu cô nương lần trước tiếp khách, hắn nhanh chóng được đưa vào hậu viện tuy nhiên hắn không nhìn thấy thân ảnh Vũ Nương, lại thấy Lạc Cơ cùng A Phúc mấy người đang ngồi trước bàn đá, trên bàn bày đầy đồ ăn, cô nàng tay phải cầm đùi gà, tay trái nắm màn thầu, trong miệng còn nhai nhồm nhoàm không dứt. Nửa tháng trước sau khi trở về Trần Nhược tạm thời đưa nàng để ở đây, cô nàng này ngược lại là không tim không phổi, một chút đều không để ý, rất nhanh đã thân thiết với A Phúc bọn người. Có một đại mỹ nữ như vậy bên cạnh cũng là một chuyện rất hài lòng chỉ là chưa có mệnh lệnh của Trần Nhược nên Lạc Cơ không thể ra ngoài, chỉ có thể quanh quẩn trong Lạc Vũ Hiện. Bọn A Phúc mỗi ngày ngoài cùng nàng luyện võ liền là tới tửu lâu lớn nhất Giang thành mua đồ ăn cùng điểm tâm cho Lạc Cơ. Cô gái này ở Lạc Kiếm Sơn tuy là tiểu thư được nuông chiều nhưng nơi đó toàn là người tu luyện, không mấy để ý tới chuyện ăn uống, ở đây nàng như được khai sáng một chân trời mới, mỗi ngày đều bắt đám A Phúc tìm kiếm mỹ vị nhân gian để nàng thưởng thức, vui đến quên trời quên đất.

“Nàng rất đói sao?”

Trần Nhược đi tới ngồi xuống cạnh nàng, nghi ngờ vấn đạo, nếu như không quen nàng Trần Nhược cũng hoài nghi Lạc Cơ đã bị bỏ đói rất lâu rồi.

“Còn không phải tại tên hỗn đản nhà ngươi không cho ta ra ngoài, hiện tại còn muốn không cho ta ăn uống sao?”

Lạc Cơ thấy được Trần Nhược liền như còn mèo nhỏ xù lông, miệng không ngừng mắng nhiếc nhưng vẫn không buông tha chiếc đùi gà trong tay khiến nước miếng văng tung tóe suýt chút nữa bắn lên mặt Trần Nhược. Bộ dáng của nàng lúc này trong mắt Trần Nhược vừa dễ thương vừa buồn cười khiến hắn không biết phải làm gì. Hắn lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau chiếc miệng nhỏ đầy mỡ của nàng khiến Lạc Cơ hai tai đỏ bừng, vội vàng lui nhẹ về sau giữ khoảng cách. Trần Nhược cũng không để ý, nói:

“Ta có tên họ đàng hoàng, không phải hỗn đản, còn có ngày mai ta có việc phải ra ngoài làm việc một chuyến, không biết Lạc nữ hiệp có muốn theo ta trừ gian diệt ác hay không?”

“Thật sao, được rồi, nể tình ngươi cầu xin bản tiểu thư liền miễn cưỡng giúp ngươi một lần, vậy khi nào chúng ta xuất phát?”

“ Người của ta còn cần chuẩn bị vài thứ. Đi thôi, sắc trời còn sớm, hôm nay ta liền dẫn nàng đi thăm thú Giang thành, muốn ăn bất cứ thứ gì đều có thể, sau đó ngày mai chúng ta sẽ khởi hành tới huyện Hoài....”

Bạn đang đọc Đại Tề Quốc: Phong Vân Dũng Động sáng tác bởi ENQLAND

Truyện Đại Tề Quốc: Phong Vân Dũng Động tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ENQLAND
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.