Mưu đồ
Trần Nhược rời giường, mở cửa phòng bước ra ngoài, không khí trong lành phả vào mặt khiến hắn cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn. Sáng sớm hạ nhân trong phủ đã thức giấc bắt đầu ngày làm việc mới, người thì quét dọn giặt giũ, kẻ thì chuẩn bị bữa sáng cho lão gia và các vị phu nhân, nhìn thấy đại thiếu gia thức giấc sớm như vậy rất nhiều người đều tỏ ra bất ngờ, sau đó vội vã hành lễ, hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi nhanh chóng tiến đến diễn võ trường. Diễn võ trường của Tổng đốc phủ chiếm cứ một phần rộng lớn trong khuôn viên hào trạch, đảo mắt nhìn quanh khắp nơi đều thấy được cọc gỗ cùng bao cát, ở góc Tây Bắc còn được đào một đầu hào nước, xung quanh lít nha lít nhít thạch đầu với đủ các loại khối lượng kích thước, dù sao phủ Tổng đốc nuôi dưỡng rất nhiều thị vệ, võ giả và đủ loại nhân sĩ giang hồ, muốn chiếm được lòng trung thành để họ bán mạng cho bản thân tự nhiên muốn cung cấp cho họ hoàn cảnh tu luyện tốt nhất. Một góc khác xếp đặt hàng chục giàn vũ khí với đủ các loại khác nhau đao, thương, kiếm, kích. trường giáo, trường tiên,...
Trần Nhược đi tới trước một cây cọc gỗ nặng chừng hai trăm cân, chân cọc chôn sâu dưới nền đất, có thể chịu được lực tác động lớn, thường được dùng để khảo thí lực lượng của võ giả. Hít sâu một hơi điều chỉnh lại trạng thái bản thân, hắn bước hai bước về phía trước, khom mình thành thế trung bình tấn, dồn sức bóp hữu thủ thành quyền đấm mạnh về phía cọc gỗ, “bành” một tiếng vang lên, cọc gỗ vẫn đứng im không chút lay động, ngược lại Trần Nhược lui về sau nửa bước, cánh tay phải run rẩy vì đau đớn, vừa rồi khi giương nắm đấm lên bỗng nhiên hắn cảm giác được một trận vô lực, bản thân mười thành lực lượng không phát huy ra được hai thành, Trần Nhược ổn định lại thân thể, tiếp sau đó hắn thử tu luyện cước pháp cùng bộ pháp nhưng không ngoại lệ đều có cảm giác này. Sau một canh giờ cố gắng Trần Nhược chỉ có thể bất đắc dĩ tạm thời từ bỏ trở về phòng, tâm trạng hào hứng ban sáng đã sớm bị dập tắt.
“Có lẽ cỗ thân thể này vẫn bài xích ta, cần thêm một chút thời gian để thích ứng.”
“Từ nay đến lần tiếp theo Phong Hồi Cốc phát sinh chuyện kỳ dị còn mười ngày nữa, hy vọng có thể kịp thời thích ứng khôi phục lại võ công nếu không sẽ vô cùng bất tiện. Nhất định phải tìm kiếm cứu ra được A Phúc bọn hắn, bất quá cần phải nghĩ biện pháp khắc chế tình huống lần trước.”
“Theo ký ức nguyên chủ thì có lẽ đã vô tình xúc động pháp trận nào đó, trong Phong Hồi Cốc hẳn là có người che dấu bí mật không muốn lộ ra ngoài, hiện tại ưu thế của ta là ta đã biết được bố trí bên trong, chỉ là nên tận dụng như thế nào.”
Trần Nhược trầm ngâm trong phút chốc đã có chủ ý, cặp mắt không ngừng đảo quanh tựa như đã nghĩ ra gian kế gì đó.
“Có lẽ nên quấy nước đục một chút, nếu như có rất nhiều người tiến vào bên trong cốc không biết chuyện gì sẽ xảy ra, thời gian mười ngày có lẽ vừa kịp, chỉ đáng tiếc không thể kéo tất cả mấy tên kia tới, bất quá dụ được một hai tên ngu ngốc tới có vẻ cũng không tồi.”
Trần đại thiếu của chúng ta đang ấp ủ ý đồ xấu trong lòng, hai mắt híp lai, khóe môi khẽ nhếch lên, trong miệng ngâm nga một khúc cổ phong, chỉ có một từ ngữ có thể hình dung bộ dáng của hắn lúc này, đó chính là tiện, nếu như có người trong phòng lúc này chắc chắc sẽ có xúc động đánh tên này một trận, đánh đặc biệt chiếu có khuôn mặt cái chủng loại kia....
Đăng bởi | ENQLAND |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 85 |