Lạc Vũ Hiên
Trở về phòng đổi một thân y phục, Trần Nhược thần thái sáng láng bước ra cửa.
Lúc này mặt trời đã lên cao, khuôn viên phủ đã đầy hạ nhân làm việc, nữ tử trong số đó nhìn thấy Trần Nhược ngọc thu lâm phong đều ngượng ngùng hành lễ nhưng ánh mắt lại đều len lén nhìn vị đại thiếu gia này. Trần Nhược cũng rất tự nhiên mỉm cười chào hỏi với các nàng, đây là thói quen kiếp trước hắn đã quen thuộc khi gặp nữ nhân.
Ra khỏi Tổng đốc phủ, Trần Nhược hướng về khu Đông Nam Giang thành đi tới, đây là khu vực buôn bán phồn hoa nhất Giang thành, bất luận là tửu điểm cho tới thanh lâu rồi thương hôi hay phòng đầu giá tất cả đều tập trung tại nơi này. Nơi đây cũng là chốn ăn chơi của các công tử thiếu gia con nhà quyền quý, chỉ đi một đoạn Trần Nhược đều thấy được bốn năm cỗ xe ngựa đồ ven đường, đám hạ nhân túm năm tụm ba nói chuyên phiếm, hiển nhiên là đang đợi chủ tử của mình trở về.
Trần Nhược đi đến trước của tiêm ở vị trí trung tâm đắc địa nhất của con đường, hắn đứng đối diện ngâng đấu đánh giá, nội tâm khá là hài long, bảng hiệu ba chữ “Lạc Vũ Hiên" như rồng bay phương múa, chắc chăn là xuất phát từ thư pháp đại sư chỉ thủ, chỉ một tấm biển đã đáng giá hàng ngàn lương vàng, hơn nữa có thể kinh doanh trà quán phát triển rầm rộ giữa nơi thanh lâu sòng bạc tu tập như này có thể thấy được năng lực của lão bản. Hắn bước vào trong quây, lập tức có một thiếu nữ xinh xăn ra tiếp đón, nàng chỉ chừng mười bốn mười lắm tuổi, khuôn mặt vẫn còn giữ lây vệ non nớt.
“Tiểu cô nương, ta muốn tìm các người lão bản.”
Có lẽ là lần đầu tiếp đón khách nhân nên tiêu cô nương vẫn còn căng thẳng, ánh mắt không tư chủ được dán chặt xuống sàn nhà, hai tay nhỏ nắm chặt, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi, đến khi giọng nói tràn ngập từ tính vang lên bên tai nàng mới giật mình hồii thần lại, vừa ngước đầu lên liên thấy khuôn mặt anh tuấn cùng nụ cười dịu dàng của Trần Nhược, khuôn mặt nhỏ tức khắc dâng lên một mạt triều hồng. Hôm nay Trần Nhược mặc một thân bạch y, tóc dài được búi cân thân, treo lên bởi một chiếc bạch ngân phát quan, trên trán buộc một mảnh lua trắng khiếu Trần Nhược tựa như một vị thư sinh miệt mài đèn sách, khí chất phiêu dật chắc chắn có thể mê đắm bất kỳ nữ từ nào
“Vị công tử này, lão bản của chúng ta không tiếp khách"
Chợt nhận ra bản thân lỡ lời cô gái nhỏ vôi vàng ấp úng giải thích khiến Trần Nhược bật cười sau đó từ bên hông lây ra một tâm ngọc bội. Ngọc bội được chế tác từ thương đăng ngọc thach điêu khắc tỉ mỉ lấy hình nhất long nhất phương quấn quít lẫn nhau, phía trên lấp lánh màu vàng quang trạch.
Vừa nhìn thấy ngọc bội trong tay Trần Nhược, thiếu nữ lập tức thay đổi sắc mặt, tuy nàng lần đâu làm việc còn chưa quen thuộc nhưng từ nhỏ đã được tiếp nhận huấn luyên, tức thì khom mình hành lễ sau đó trở vào bên trong thông báo. Rất nhanh sau đó thiếu nữ quay lại mời Trần Nhược đi vào hâu viên, khác với bên ngoài nơi phong trần phồn hoa náo nhiệt, hậu viện lại được bố trí rất đơn giản, thậm chí có chút thanh u tĩnh mịch. Thiếu nữ đưa Trần Nhược tới đây lần nữa hành lễ sau đó lại ra ngoài. Trần đại thiếu ung dung đi tới bàn trà đặt dưới cây bạch anh thụ, tư châm cho mình một chén trà.
“Trà ngon, vẫn là mùi vì này, tay nghề pha trà của Vũ Nương quả nhiên danh bất hư truyền....”
Đăng bởi | ENQLAND |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 83 |