Xuyên Qua (1)
Năm 1915, thành Vân Linh, Quảng Đông, Trung Quốc.
Trong một góc phố hẻo lánh cuối khu vực bình dân.
Một thanh niên sắc mặt tái nhợt, cả người bẩn thỉu, dơ bẩn, áo quần rách rưới, khuôn mặt tuy không tuấn tú nhưng cũng tạm được.
Thanh niên ngồi dựa lưng vào vách tường, cả người lộ ra thần sắc mệt mỏi, suy yếu đến mức không có khí lực.
Thanh niên khẽ thở dài, tiếng thở của thanh niên pha lẫn vào khung cảnh tối tăm, bẩn thỉu của con hẻm, hai thứ pha lẫn vào nhau tạo cho người ta cảm giác chán nản.
Thanh niên xiết xiết bàn tay, thì thào:"Đã 1 tuần rồi".
Thanh niên tên là Lâm Quốc Tuấn, đang học lớp 12, đến từ địa cầu, trong một lần ngủ quên ở thư viện lúc tỉnh lại đã thấy xuất hiện ở một căn nhà hoang trong thành Vân Linh.
Hắn chỉ là một thanh niên bình thường đến không thể bình thường hơn ở địa cầu, hắn cứ tưởng rằng ở dị giới cuộc sống sẽ khá giả hơn nhưng đời không như là mơ.
Thế giới này không có tu tiên hay ma pháp sư, mọi người chỉ tin vào phật giáo, nho giáo của khổng tử, học thuyết vô thần còn chưa được phát minh, người dân ở đây cực mê tín dị đoan nhưng không vì vậy mà khoa học kỹ thuật không phát triển.
Thời đại này khá giống ở địa cầu, hiện là năm 1915, nhân loại đã phát minh ra điện, máy hơi nước, súng, pháo, tuy là không có phi cơ hay máy bay nhưng tàu hỏa cao tốc là có, tốc độ không thua kém gì so với tàu hỏa địa cầu thế kỷ 21.
Đời sống tinh thần cũng khá giả, sách báo, thư tín, điện tín, tóm lại là những thứ có ở địa cầu năm 1915 thì ở đây có hết.
Lâm Quốc Tuấn nhanh chóng phát hiện bản thân chỉ là một kẻ mồ côi không nơi nương tựa ở đây, ban đầu hắn còn hoảng sợ, muốn trở về địa cầu nhưng không có cách, dần dần hắn cũng hết hy vọng đành suy nghĩ con đường tương lai.
Hiện một ngày 3 bữa hắn còn lo không nổi, ban ngày phải làm bốc vác thuê các xưởng, bến tàu, về sau lại phải đi giao sách báo,...có lần còn phải đi ăn xin cho qua ngày.
Lâm Quốc Tuấn dành thời gian suy nghĩ, quyết định đánh chủ ý lên chiến tranh.
Hiện chiến tranh thế giới thứ nhất còn 2 năm nữa sẽ bùng nổ, nếu muốn đầu cơ trục lợi ở đây thì cần phải có binh lực, mà điều quan trọng là làm sao để có binh lực?
Phải biết y tế, học hành ở đây rất được chính phủ quan tâm đầu tư, muốn làm thiếu úy cần có bằng tốt nghiệp đại học trở lên, sau đó từ từ dùng huân công đi lên từng bước.
Hiện cả Trung Quốc đại lục đều quy thuận về Đại Thanh triều, binh lực các tướng quân đều phải tùy thời hỗ trợ triều đình, tóm lại nếu bây giờ có kẻ dám đứng ra chống lại triều đình lập tức sẽ bị ngàn vạn đại quân tàn sát.
Một kẻ không có lai lịch như hắn muốn đầu quân thì ban đầu chỉ là binh sĩ, lập huân công có thể từng bước leo lên nhưng nhiều nhất là sĩ quan, thiếu úy cấp bậc buộc phải có bằng đại học tốt nghiệp, lên tới thiếu tá cần có bằng tốt nghiệp đại học lục quân.
Đây là quy định của triều đình, tóm lại hiện giờ đi đầu quân là ngu xuẩn, muốn quật khởi trong thời loạn thế thì chỉ có chiến tranh thế giới thứ 1 mới là con đường lý tưởng.
Quy định này của triều đình có mấy phần tương đồng với địa cầu thế kỷ 21, ở địa cầu do không có chiến tranh nên không có cách lập được huân công, buộc phải dựa vào kinh nghiệm lâu năm cùng với các bằng cấp đại học mới từ từ thăng quan tiến chức.
Lâm Quốc Tuấn không nghĩ đầu phục triều đình, hắn cần phải có quân đội riêng của mình mới có tiếng nói trong cuộc chiến sắp tới.
Nghĩ thông suốt, Lâm Quốc Tuấn đứng lên, nguyên ngày nay hắn chưa có gì bỏ vào bụng, tiền cũng không có một xu, muốn có thức ăn chỉ còn cách: Trộm!
Trộm! Nói thì dễ làm thì khó, từ nhỏ ai không trộm vài ba viên kẹo, vài ba quyển.sách?
Trộm thức ăn không có gì lớn, Lâm Quốc Tuấn biết nếu muốn sống ở thời đại này cần phải vứt bỏ liêm sỉ, tôn nghiêm của con người, hóa thân thành quỷ dữ, tàn sát ngàn vạn sinh linh mới mong có một lãnh thổ nhất định trong thế giới.
Lâm Quốc Tuấn cố nén cảm giác mệt mỏi trong người, hắn nhẹ rên một tiếng, đứng dậy, đi thẳng về bên ngoài hẻm.
Hắn cứ một đường bước đi, trên đường cơn đói ào ào ập tới làm hai mắt hắn choáng váng,ù tai, dạ dày kêu réo liên tục khiến bước chân hắn càng nhanh hơn.
Bỗng hắn thấy phía trước con hẻm chia làm hai, sau đó chia làm ba, bốn chồng chất lên nhau, hắn ôm đầu ngã quỵ xuống, thở hồng hộc.
"Không ổn! Cơn đói làm cả người ta như thoát lực, hiện đã gây ra ảo giác, nếu không có thức ăn mình có thể ngất xỉu tại đây, mà hiện ngất xỉu chỉ có con đường chết! Không biết bọn côn đồ bên ngoài có tìm thấy mình không, nếu không tìm được mình cũng sẽ kiệt sức ở đây".
Lâm Quốc Tuấn làm ra quyết định, hắn cắn đầu lưỡi cố lấy lại thanh tỉnh, xông thẳng ra ngoài.
Vài phút sau hắn rời khỏi hẻm tới một cửa hàng bán bánh bao bên ngoài.
Lâm Quốc Tuấn chọn đúng con đường này là vì nơi đây chỉ có vài ba cửa hàng bán thức ăn đêm, cửa hàng này lại vắng vẻ, hiện đã là 10h tối, khách đi đường cũng ít, nếu lấy được thức ăn thì mình có thể tạm lấp đầy bao tử.
Chủ tiệm là một gã béo, gã đang hấp bánh bao thì hơi nhíu mày, xông vào cửa tiệm.
Lâm Quốc Tuấn kinh ngạc lẫn vui mừng, đang định xông ra lấy thức ăn thì bên trong quán có tiếng động làm hắn dừng lại.
Từ trong quán đi ra một cô gái khoảng 25 tuổi, gương mặt hơi non nớt nhưng nhìn kỹ thì rất trắng trẻo, đôi mắt long lanh, vóc dáng tạm ổn, bầu ngực sữa không lớn lắm nhưng có thể thấy trước ngực hơi đùn lên, tóc nàng dài đến eo, cả người toát ra cỗ khí thế ngây thơ của thiếu nữ lẫn ủy mị phong tình.
Nàng thấy người đi đường thi thoảng nhìn về phía nàng với ánh mắt tham lam như sói, nàng khẽ nhíu mày, lấy ra một cái khẩu trang màu đen đeo lên mặt, đôi tay ngọc luồn vào bao tay trắng, che lấp đi vẻ đẹp của nàng.
Lâm Quốc Tuấn là thanh niên chân chính ở địa cầu, tuy là học lực chỉ ở mức khá nhưng lấy ánh mắt của hắn đoán chừng thiếu nữ này là con gái của lão béo kia hoặc là tình nhân.
Nghĩ vậy hắn chậm rãi đi tới, thiếu nữ tưởng như có người tới mua hàng nên nở nụ cười, định nói gì đó thì Lâm Quốc Tuấn nở nụ cười rạng rỡ, há mồm nói:
"Lấy cho anh 8 cái bánh bao".
Thiếu nữ nhíu mày nhìn bộ dáng rách rưới của thanh niên, nhưng chợt nàng nghĩ người lao động như vậy cũng đáng quý trọng, không nên khinh thường họ nên nàng gật gật đầu, nói:"Được, đợi em một chút".
Chỉ sau vài giây, 8 cái bánh bao được bỏ vào một cái bịch ni lông, phía dưới của bánh có một lớp bọc nhằm tránh bánh bẩn khi cầm.
Lâm Quốc Tuấn không nói gì, nhận lấy 8 cái bánh xong chạy thẳng.
Thiếu nữ kinh ngạc, bỗng nàng hừ lạnh một tiếng, quát:"Đừng nghĩ chạy, anh sẽ hối hận đấy".
Lâm Quốc Tuấn làm như không thấy, chạy vòng vòng quanh vài con phố rồi mới đến nhà hoang.
Sau khi ăn no, hắn nằm ngủ luôn, tuy nhiên lời nói của thiếu nữ làm hắn hơi lo lắng.
Đăng bởi | NgườiQuanSát |
Thời gian | |
Lượt đọc | 27 |