Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bài Học Đầu Tiên (1)

Tiểu thuyết gốc · 1072 chữ

9h sáng, Lâm Quốc Tuấn tỉnh dậy, hắn xoa xoa đầu, gương mặt hơi đen do ra nắng lâu ngày, râu ria xồm xoàm, hoàn toàn không nhận ra là một thanh niên 19 tuổi!

Tuổi thật của cỗ thân thể này cũng 19 tuổi, tính ra chỉ lớn hơn tuổi kiếp trước hắn 1 tuổi.

Lâm Quốc Tuấn cảm thấy hơi đau đầu, có lẽ là do thiếu ăn lâu ngày, ánh mắt hắn chuyển đến trên bàn, 8 chiếc bánh bao được hắn ăn hết 5 chiếc, giờ chỉ còn 3 chiếc, xem như là đủ ăn hết hôm nay!

Nghĩ vậy, Lâm Quốc Tuấn bắt đầu suy nghĩ cách kiếm sống, ăn trộm chung quy không phải biện pháp lâu dài.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề, sau đó cánh cửa cũ nát bị đá văng ra.

Người đến bất thiện! Trong lòng Lâm Quốc Tuấn hiện lên ý niệm này.

Người bên ngoài lập tức xông vào, dẫn đầu là một đại hán đầu trọc, 3 người phía sau đều là thanh niên trai tráng, mỗi người đều có một thanh gậy sắt nhỏ đeo trên eo, điểm chung của 4 người này là mỗi người đều mặc quân phục của dân phòng.

Dân phòng là một đội nam nhân thanh niên hoặc trung niên, khi thanh niên đến tuổi 18 sẽ có 2 lựa chọn, một là ở lại địa phương làm dân phòng,hai là đi tòng quân nhập ngũ, lấy được huân công, thăng quan tiến chức, còn bước thứ ba là chạy chọt, đút tiền để miễn đi nhập ngũ.

Dân phòng được chính quyền trợ cấp và thành lập với mục đích trị an khu dân cư ở đô thị hoặc thành thị, riêng nông thôn thì rất ít.

Dân phòng không được mang theo súng nhưng được phép đánh đập, hành hung kẻ phạm tội nhằm bắt ép hắn khai ra tội lỗi, tuy nhiên luật ngầm ở các thành thị lớn là dân phòng thu phí bảo kê, sau đó mới hỗ trợ các cửa hàng, nếu không nộp phí bảo kê thì dân phòng có thể ngó lơ, thậm chí đập phá quán.

Đại hán nhìn quần áo rách rưới của Lâm Quốc Tuấn, cười lạnh nói:"Hôm qua mày mua 8 cái bánh bao nhưng không trả tiền đúng không, lão Ngô có nói là vợ ông ta bán cho mày nhưng mày lại dám quỵt tiền, gan chó lớn lắm".

3 người còn lại cũng nhìn chằm chằm Lâm Quốc Tuấn, chỉ chờ nghe lệnh sau đó bắt giữ Quốc Tuấn về đồn.

Lâm Quốc Tuấn sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn không ngờ rằng tiệm bánh nhỏ như vậy lại nộp phí bảo kê cho đám dân phòng này.

Làm gì bây giờ?

Hắn dù sao cũng là thanh niên 18 tuổi ở địa cầu, hắn biết rõ đạo lý càng nguy hiểm thì càng phải bình tĩnh.

Nhưng bình tĩnh thì làm được gì? Cầu viện? Cầu ai bây giờ? Hắn làm gì có người thân ở đây? Bỏ chạy? Chạy đi đâu? Mỗi thành đều có quân đội đồn trú, muốn rời thành phải xuất giấy chứng minh thư nhưng hắn làm gì có?

Nhất thời, sắc mặt hắn tái mét, mồ hôi lạnh đổ ướt cả áo, hắn cố nghĩ cách nhưng không nghĩ được cách gì.

Đại hán cười gằn, quát:"Hết cách rồi đúng không? Nếu vậy thì đừng chống cự vô ích, về đồn rồi nói sau".

Về đồn? Xưa nay Lâm Quốc Tuấn chưa từng nghe ai nói về đồn mà yên ổn trở ra, không mất một lớp da thì cũng phải đền tiền, đó là hang ổ của đám dân phòng, muốn tra tấn bức cung như thế nào cũng được.

Đại hán phất phất tay ra hiệu cho 3 người còn lại, một thanh niên cao gầy tiến đến, tay cầm sẵn cái còng kim loại thép.

"Không cần chống cự, ngoan ngoãn chịu trói đi". Thanh niên cao gầy cười lạnh, bước chậm rãi đến chỗ Quốc Tuấn.

Lâm Quốc Tuấn cắn chặt răng nhưng không có cách, hắn đành giơ tay chịu trói, ngoan ngoãn theo 4 người về đồn.

Đồn dân phòng nói đúng hơn là một căn nhà dân được gia cố, sửa sang lại cho có không khí trang nghiêm.

"Két két". Cánh cửa sắt nặng nề được kéo ra, tên thanh niên cao gầy đẩy mạnh vào lưng của Lâm Quốc Tuấn, quát lớn:"Đi vào".

Lâm Quốc Tuấn chịu đau đến choáng váng, thể lực hắn vốn yếu đuối do lâu ngày thiếu ăn, giờ lại còn bị đẩy mạnh khiến hắn muốn ngất đi.

Đại hán bật đèn lên, tuy Vân Linh thành nhỏ nhưng đã có đường dây điện, nước, đây cũng là chỗ Quốc Tuấn hiếu kỳ, dị giới chính là dị giới, căn bản không giống với địa cầu.

Đèn huỳnh quang sáng choang chiếu rọi khắp căn phòng, đập vào mắt hắn là phòng khách, có ghế sa lông, bàn làm việc đầy đủ, bên trong là cửa nhôm nhưng được gia cố vài tấm sắt làm nó nhìn trở nên nặng nề, cứng rắn.

Lâm Quốc Tuấn được dẫn đến căn phòng bên trong, hắn bị còng tay, trói chặt trên ghế gỗ, xung quanh là các bàn ghế cũ nát, trên tường còn treo vài cây búa, đinh sắt, không cần nói cũng biết là để tra tấn người.

Lâm Quốc Tuấn sắc mặt trắng bệch, mở miệng cầu xin:"Mấy anh….mấy anh tha cho tôi đi, tôi hứa sẽ trả lại tiền mấy cái bánh mà!".

Đại hán đầu trọc cười gằn, nói:"Nếu ai cũng như mày thì ai còn chịu nộp phí bảo kê? Yên tâm tao không đánh chết mày đâu, chỉ cho mày bài học nho nhỏ thôi, tiền mấy cái bánh thì hẹn đúng 1 tuần phải trả hết cho nhà lão Ngô, bằng không thì chuẩn bị làm phế nhân đi".

Lâm Quốc Tuấn đổ đầy mồ hôi lạnh, phế nhân a! Nói cách khác là bẻ một tay hoặc một chân của hắn, đến lúc đó hắn quả thật là sống không bằng chết!

Thử nghĩ thời loạn thế này mà làm phế nhân thì có sống được không? Đặc biệt là kẻ tứ cố vô thân như hắn.

Tiền này buộc phải trả!

Bạn đang đọc Đại Thời Đại sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.