Bài Học Đầu Tiên (2)
Lâm Quốc Tuấn cố nở nụ cười, nói:"Dạ dạ, em sẽ cố 1 tuần sau trả đủ tiền lại cho ông chủ Ngô".
Đại hán cười hắc hắc, lấy một cái ghế gỗ từ chồng ghế cách đó không xa ngồi xuống, nói:"Bắt đầu đi".
Thanh niên cao gầy vội vàng đáp:"Vâng ạ".
Hắn lấy tiến đến bức tường, lựa chọn một hồi, lấy ra một tấm gỗ mỏng.
Lâm Quốc Tuấn kỳ quái, gỗ mỏng ư? Dùng làm gì chứ? Chẳng lẽ là để đập đầu hắn hay sao? Nhưng công cụ tra tấn còn nhiều lắm, tấm gỗ mỏng này sao so được với búa, gậy sắt?
Đang lúc hắn nghi hoặc thanh niên cao gầy dần tiến đến, không nói một lời cởi áo của hắn ra.
Áo của hắn đã lâu không thay, một mùi hôi thối bốc lên làm đại hán đầu trọc nhíu mày, hắn quát:"Người thằng này hôi thật đấy, thôi bọn mày làm đi, tao ra ngoài".
3 người còn lại vội vàng cười nói, đại khái bảo đại ca yên tâm.
Thanh niên cao gầy thần sắc cũng không vui, lấy trong túi quần ra một cái khẩu trang màu đen đeo lên nhằm bớt hít mùi hôi.
Xong việc, hắn đưa tấm ván gỗ đến trước bụng Quốc Tuấn, cánh tay phải đầy gân guốc nắm chặt lại oanh ra một quyền.
"Hự". Lâm Quốc Tuấn chỉ cảm thấy nội tạng đau đớn cực kỳ, đầu óc ong ong vì đau, cơ thể vốn đã gầy yếu nay lại còn chịu đánh nên run bần bật vài cái, chỉ trong chốc lát sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, điều kỳ lạ là vùng bụng nơi tấm ván gỗ đặt lên chỉ hơi đỏ một chút chứ không có vết bầm tím.
Thanh niên cao gầy thấy Quốc Tuấn kinh ngạc, hắn cười ha hả nói:
"Ngạc nhiên không? Vui hay không? Tấm ván gỗ này bọn tao tốn vài ngày mới làm ra được đó, dùng tấm gỗ này đánh người sẽ làm tổn thương nội tạng, trực tiếp xuyên qua da thịt của ngươi, ha ha, lúc trước dù cho mấy lão béo ú bọn tao cũng đánh cho quỳ xuống xin tha! Mà điều quan trọng là bên ngoài không để lại vết bầm tím, dù báo cảnh sát cũng không làm gì được bọn tao!".
Lâm Quốc Tuấn cắn chặt răng, đau đớn truyền đến mãnh liệt khiến hắn như muốn ngất đi, nhưng hắn vẫn cố nói:"Mấy…..mấy anh nhẹ tay giúp em với….em xin mấy anh…..sau này em sẽ tặng cho mấy anh vài lượng bạc….".
Thanh niên cao gầy nhìn 2 người bên cạnh, hai người này cũng là tâm cơ linh hoạt, chỉ sau vài lần trao đổi ánh mắt gã thanh niên cao gầy đã gật gật đầu, nói:
"Thôi được, hôm nay tâm tình bọn tao tốt xem như là làm phước cho mày! Bọn tao chỉ đánh 20 lần thôi! Ngày sau nhất định phải nộp vài chục lượng bạc, nếu không bọn tao đến nhà mày đấy!".
Nghe được thanh niên cao gầy đồng ý yêu cầu của hắn, nhất thời hắn mừng rỡ không thôi, nhưng khi nghe được vẫn phải ăn 20 đấm hắn lại run sợ, không biết bản thân hắn có chết ngất vì đau không.
Thanh niên cao gầy tựa như nhìn ra được, nhíu mày nói:"Làm sao? Còn không chịu à?".
Lâm Quốc Tuấn đâu dám nói không, vội vàng hô:"Được, được ạ, ngày sau em hứa sẽ nộp đủ bạc cho mấy anh".
"Ừm, vậy thì tốt". Thanh niên cao gầy lông mày giãn ra, tiếp tục vung 19 cú đấm vào tấm ván gỗ, nhưng vì song phương đã đạt thành thỏa thuận nên uy lực của 19 quyền này yếu hơn một quyền đầu tiên gần một nửa.
Lâm Quốc Tuấn cố cắn đều lưỡi, nén không cho bản thân ngất xỉu, dù sao hắn là một thanh niên lớp 12 của thế kỷ 21, có khi nào mà ăn đánh nhiều như vậy?
Tuy khả năng chịu đòn của hắn kém nhưng trí tuệ 12 năm học cũng không phải để không! Hắn biết rõ thế giới này kẻ mạnh luôn làm vua, kẻ yếu chỉ có khuất phục, nhẫn nhục chịu đựng, những kẻ yếu dám đứng ra đấu tranh đòi quyền lợi gì đó cũng chỉ là bọt biển trong đại dương mênh mông, căn bản không có lực uy hiếp với kẻ mạnh.
Suy cho cùng, kẻ yếu đấu tranh không phải là vì lợi ích thôi sao? Liệu có ai dám chắc bản thân mình không giống với những kẻ thống trị ngoài kia?
Thực lực mới là tất cả, trước khi có đủ thực lực hắn biết bản thân chỉ là hạt cát trong sa mạc, nếu lựa chọn mạnh mẽ kháng cự kết cục chỉ có chết!
Thế giới này vốn là tàn khốc! Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn con tôm, tất cả sinh mệnh sinh ra đều bình đẳng, không ai là lớn hơn ai, ai cũng có thể chết, ai cũng có quyền được sống.
Mà kẻ yếu nếu muốn lăn lộn trong tầng chót đáy xã hội chỉ có lựa chọn thỏa hiệp, trao đổi lợi ích, dần dần tích lũy ưu thế mới có thể quật khởi!
Nỗi nhục hôm nay có là gì? Nhìn trong lịch sử muốn làm đại sự ai cũng có đại trí tuệ, tính tình ẩn nhẫn, dám nghĩ dám làm, chịu đựng nhẫn nhục, đau khổ, từ đó trong núi thây biển lửa bọn họ dần quật khởi, tạo nên một thời đại mới, thời đại của chính bọn họ.
Nếu ngay cả chút đau đớn, nhục nhã đó mà Lâm Quốc Tuấn không nhẫn nhịn được thì sau này có thành tựu gì?
Những kẻ ngay cả tính tình của bản thân cũng không quản tốt thì đừng mơ có thành tựu trên xã hội.
Thực lực, thực lực, thực lực!
Lâm Quốc Tuấn cần nhất bây giờ là thực lực, hắn khởi điểm là một kẻ vô gia cư, tầng chót đáy xã hội, nếu muốn từ từ leo lên thì cần tích súc lực lượng, hiện hắn thiếu nhất là một cơ hội để tạo nên thực lực của chính hắn.
Đăng bởi | NgườiQuanSát |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |