Bẫy
Thanh niên cao gầy nhìn mồ hôi đầm đìa của Quốc Tuấn, hắn nở nụ cười nhàn nhạt, cởi trói cho Quốc Tuấn rồi nói:
"Ngươi chờ ta một chút, để ta đi thông báo với đại ca đã".
Lâm Quốc Tuấn gật gật đầu, nhưng trong lòng thì âm thầm thề, khi hắn có được thực lực kẻ đầu tiên hắn phải xử lý là cái nhóm người này.
Đại hán đầu trọc bên ngoài đang xem tivi, thấy đàn em đi ra thông báo, hắn cười nói:"Tốt! Để ta đi kiểm tra đã rồi thả hắn".
Dứt lời, đại hán đầu trọc tắt tivi, vào phòng tra tấn.
Thanh niên cao gầy thầm hô không tốt nhưng cũng không có cách nào, hắn đành ngồi chờ đại ca ra ngoài.
Lâm Quốc Tuấn cố nén đau đớn, xoa xoa mồ hôi, có lẽ đã an toàn rồi nhỉ?
Đúng lúc này đại hán đầu trọc đi vào, vừa nhìn thấy Quốc Tuấn vẫn bình an vô sự, hắn hừ lạnh nói:
"Vẫn còn khỏe quá nhỉ?".
Nói xong, đại hán lao nhanh đến chỗ Quốc Tuấn, vung một quyền cực nhanh về phía bụng của Quốc Tuấn.
Lâm Quốc Tuấn sững người lại, sắc mặt chuyển từ màu trắng sau màu đỏ rồi cuối cùng cả người hắn dần đỏ lên.
"Phụt".
Lâm Quốc Tuấn chợt phun ra một búng máu, cũng may hắn đã né sang chỗ khác nên không trúng đại hán.
Đại hán cười ha hả nói:"Giờ thì tốt hơn nhiều rồi, bọn bây đưa nó ra ngoài".
2 người thanh niên còn lại trong phòng hai mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương, nhưng ngại dâm uy của đại hán quá lớn, 2 người một trái một phải xách bả vai của Lâm Quốc Tuấn tiến ra ngoài.
Lâm Quốc Tuấn không nói gì, gương mặt vì đau đớn nên co rúm lại, cả người hắn hầu như vô lực sau quyền vừa rồi, thậm chí hiện tại hắn còn không tự đi được.
Vào đại sảnh, thanh niên cao gầy thấy máu từ khóe miệng của Quốc Tuấn, hắn cười khổ, tiền đến nói nhỏ với Quốc Tuấn:"Người anh em đừng trách bọn tôi, đại ca của bọn tôi là như vậy đó! Mặc kệ tội gì, đánh tới khi nào phạm nhân không đứng thẳng người được mới thôi, anh đừng trách tôi nhé!".
Lâm Quốc Tuấn hơi sững sờ vì câu nói này, hắn suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu.
Thanh niên cao gầy cười nhạt, nói:"Hai đứa bây đưa người về, đảm bảo về tới nhà mới thôi".
Hai người nhìn nhau, gật gật đầu, đưa Lâm Quốc Tuấn ra ngoài.
Lâm Quốc Tuấn trở về đến nhà liền nằm oặt ra, khí lực ít đến nỗi không thể động đậy một ngón tay, bụng hết đau quằn quại, xương cốt nhức nhối, toàn thân như biến thành một đống bùn nhão, hiện dù là đứa trẻ 3 tuổi cũng có thể đánh hắn.
Một bên khác, đại hán đầu trọc ra ngoài phòng khách, gặp thanh niên cao gầy đang thưởng thức rượu ngon, hắn cười nói:"Ngươi đây là thiệt lớn a! Con mồi lần này nghèo đến nỗi không có nhà ở, ngươi làm sao thu bạc?".
Thanh niên cao gầy uống một hớp rượu, ánh mắt tựa như nhìn xa thăm thẳm, nói:"Ta cũng không định bẫy hắn, nhưng kẻ này có chút khí chất, nếu sau này hắn có thành tựu gì đó còn có thể mang ơn ta, bạc này hắn nhất định không trả nổi! Ta cũng có thể trả giúp hắn nhưng hắn sẽ thiếu ta một ân tình!".
Đại hán hơi nghi hoặc, hỏi:"Tại sao ngươi lại chắc rằng hắn có thể có thành tựu?".
Thanh niên cao gầy chậm rãi nói:"Không biết! Chỉ là cảm giác mà thôi".
Đại hán nghi hoặc, hắn tự hỏi nếu bản thân là Lâm Quốc Tuấn thì có thể làm được gì? Một kẻ nghèo hèn tứ cố vô thân thì làm sao có thành tựu cơ chứ?
Thành Vân Linh nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, chỉ thuộc tầm trung nếu đem so với Bắc Kinh!
Thành Vân Linh nằm ở phía Bắc, bốn mùa chia ra rõ rệt, lực lượng quân đội đồn trú bên ngoài thành tùy thời có thể tiếp viện, xung quanh thành là rừng núi chằng chịt, sông ngòi đan xen nhau, dễ thủ khó công, chính vì vậy tuy thành nằm cách Bắc Kinh chỉ 20km nhưng dù là đại chiến năm 1888 thành Vân Linh cũng chưa từng thất thủ.
Năm 1888, liên quân phương Tây gồm Pháp, Nhật, Tây Ban Nha, Hoa Kì, Anh, ngũ đại đế quốc đồng loạt xuất binh tấn công thành Vân Linh nhằm dập tắt cuộc chiến tranh nha phiến!
Nghĩa quân có sự giúp đỡ của triều đình, tuy vậy nếu đem so với liên quân ngũ quốc tựa như trẻ con với người trưởng thành, tùy tiện một người lính phương Tây có thể giết sạch 10 người quân Thanh.
Chiến hỏa bùng lên khắp Trung Quốc, sau cùng liên quân đánh tới Bắc Kinh, buộc triều đình kí hòa ước bồi thường đất, phí chiến tranh,..... mặt mũi của triều đình Mãn Thanh cũng mất sạch sau lần đại chiến này.
Mà cũng chính vì vậy mà triều đình mới ra quyết định cải cách toàn diện, thành lập quân đội theo kiểu phương Tây, hiện đại hóa đất nước, hiện tại cuộc chiến năm 1888 đó đã qua nhiều năm, tuy hiện tại triều đình vẫn còn đó nhưng uy quyền đã không còn, lực quản lý địa phương cũng lỏng lẻo.
Mà chủ soái thống lĩnh thành Vân Linh năm đó là Trương đại soái, ông ta đã nhìn ra được âm mưu của phương Tây từ lâu, quân đội ông ta cũng đã sớm hiện đại hóa, vì vậy quyết chiến năm đó thành Vân Linh chỉ có co cụm phòng thủ nhưng cuối cùng liên quân ngũ quốc vì cạn kiệt lương thảo, mối nguy từ Bắc Kinh còn đó nên liên quân chỉ còn cách rút về tham gia chiến sự ở Bắc Kinh.
Trương đại soái từ đó lấy được uy phong, ông ta quyết định tách khỏi triều đình, tuyên bố thành lập quân đội riêng, hiện quân đội ông ta đã lên tới 2 vạn, phân bố ở cận thành Vân Linh.
Đăng bởi | NgườiQuanSát |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |