Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giác Ngộ (2)

Tiểu thuyết gốc · 1090 chữ

Lâm Quốc Tuấn biết rõ lịch sử ở địa cầu nhưng ở đây là dị giới, có cho hắn 10 cái lá gan cũng không dám đi đoán lung tung hay hành động theo cảm tính.

Phân lâu tất hợp, đây là đại thế của thiên địa, bất cứ kẻ nào cũng không thể ngăn cản, hắn tin tưởng sau này sẽ có một cuộc đại chiến giữa các quân phiệt và phương Tây, một thời đại mới sẽ bắt đầu.

Nghĩ đến đây dã tâm hắn bừng bừng muốn đứng dậy nhưng cơ thể đau nhức nhắc nhở hắn không nên cử động, hắn đành nằm yên, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi.

"Cạch".

Cánh cửa rách nát bị mở ra, nhưng lần này không có tiếng đạp cửa, chỉ có tiếng cửa vang lên ken két nhẹ nhàng.

Một bóng người xuất hiện trước cửa, đó là một đại hán trung niên râu ria xồm xoàm, hai mắt sáng ngời, gương mặt không đẹp trai, rất bình thường tựa như vứt ở đám đông là không thấy hắn nhưng lại lộ ra vẻ cứng cỏi, nghiêm nghị của một người trưởng thành.

Nam nhân trung niên mặc một bộ áo sơ mi xám, quần Tây xanh đen, nhìn thế nào cũng không hợp với dáng người của hắn, tay hắn cầm một bát cháo loãng cùng một cái muỗng trong đó.

Nam nhân trung niên nhẹ tiến đến, nhìn Quốc Tuấn nghỉ ngơi trên giường, hắn nhíu mày, tiến lại trên giường đặt bát cháo xuống rồi nói:"Tỉnh lại đi, ta biết ngươi không ngủ".

Lâm Quốc Tuấn mở mắt ra nhìn nam nhân trung niên, hắn khẽ thở dài một hơi, nói:"Chú Nghĩa, chuyện buổi sáng chú cũng biết rồi chứ?".

Nam nhân trung niên nhướng mày nói:"Biết, sao lại không biết? Mấy nhà hàng xóm của chú cũng nói về mày đấy, sao lại quẫn bách đến nỗi ngay cả bánh cũng đi trộm? Haizzz bỏ đi bỏ đi, sau này đừng như vậy nữa!".

Nam nhân trung niên khẽ lắc đầu, nhìn gương mặt tái nhợt của Quốc Tuấn, hắn nói tiếp:" Bị thương có nặng không?".

Lâm Quốc Tuấn cố nén đau đớn ngồi dựa vào vách tường, chút bụi bặm lâu ngày không quét dọn bay tán loạn khắp xung quanh phòng, hắn nói nhanh:

"Thương thế của con không nặng lắm, nghỉ chừng một ngày là khỏi, chuyện lấy trộm cũng là do con đói quá thôi, không nghĩ tới con vợ của ông Ngô đó lại báo đám dân phòng, hừ, ông Ngô đã hơn 30 rồi lại cưới cô vợ đẹp như thế!".

Lâm Quốc Tuấn nghĩ tới mà tiếc nuối, than thở.

Nam nhân trung niên nhíu mày, đây cũng là điểm hắn ta không thích nhất ở Quốc Tuấn, đã nghèo lại còn thích nữ nhân kẻ khác, lại hay nói xấu người khác trước mặt hắn, có bản lĩnh đi đấm nhau với họ đi, ở đây chém gió làm gì?

Hắn cũng không biết kỳ thực đây là thói quen của Lâm Quốc Tuấn từ kiếp trước rồi, dù sao người ta cũng mới 18 tuổi thôi, thích chửi bới kẻ khác sau lưng là chuyện bình thường.

Nhưng nam nhân trung niên không nghĩ vậy, nam tử hán đại trượng phu há có thể hành động như kẻ tiểu nhân như vậy?

Nếu Lâm Quốc Tuấn biết được suy nghĩ của hắn ta thì hắn sẽ cười thầm trong lòng, dù sao hắn cũng là người của thế kỷ 21, quan điểm bất đồng là đương nhiên, còn nữa, hắn là người của Nam Việt đế quốc, không phải người của bọn Trung cẩu đại hán gì gì đó.

Nam nhân trung niên được gọi là Nghĩa hô chần chờ, mục đích của hắn đến đây chỉ là thoáng thăm hỏi thương thế của Quốc Tuấn, biết rõ vết thương của Quốc Tuấn đã khỏi, hắn cũng không muốn làm phiền người ta dưỡng thương, đành nói:

"Thôi được, khi nào khỏe hẳn rồi thì tới tìm chú, chú có chút chuyện cần nói".

Dứt lời, Nghĩa dứt khoát rời khỏi không nói chuyện nữa.

Lâm Quốc Tuấn cười khổ, hắn biết cái miệng mình quản không được, dù sao hắn cũng là thanh niên, tính cách rất thoáng, cái gì gọi là tôn ti trật tự, nho giáo, chuyện nam nữ gì đó đều là nói nhảm.

Quốc Tuấn rất ghét nho giáo, mà dân Trung Quốc đa phần là người hán, loại người này thường ưa thích nho giáo vì họ cho rằng đây là đạo của Thánh Nhân, đạo của thiên địa chứng giám, họ là phàm nhân nên phải nghe theo.

Thành Vân Linh tin tức rất linh thông, nguyên nhân chủ yếu là thành này chỉ thuộc tầm trung, đi từ đầu thành đến cuối thành chỉ tốn 4 tiếng đồng hồ, chưa kể tường thành bao bọc tứ phía, muốn xuất, nhập thành phải thông qua quân đội kiểm tra, mà quân đội ở đây tất nhiên là của Trương đại soái.

Về phần quân đội triều đình ở đâu? Tất cả đều chỉ còn trên danh nghĩa, tuy trong thành còn có quan lại, binh lính triều Thanh trú đóng nhưng đều bị quản lý chặt chẽ, cấm rời thành nửa bước, nếu không, giết!

Mọi công văn, việc từ nhỏ đến lớn đều phải thông qua quan lại do Trương đại soái đã bổ nhiệm, trong thành có vài trăm binh lính của hắn, chưa kể ngoài thành còn trú 2 vạn quân chính quy, đủ để dập tắt bất cứ kẻ nào dám làm loạn.

Loạn thế có trật tự của loạn thế! Phải thông qua máu tanh mới lập nên trật tự thật sự.

Do tin tức lưu truyền nhanh nên người trong thành cơ hồ là quen biết nhau, thời đại này đã có sách báo in ấn trực tiếp trong xưởng nên muốn mua báo chí khá đơn giản mà giá tiền lại rẻ.

Muốn đăng một tin tức lên báo chí phải thông qua kiểm duyệt của biên soạn báo, sau đó mới được in ấn trong xưởng, cuối cùng đến tay người dân trong thành.

Mỗi nơi trên khắp Trung Quốc đại lục hầu như đều có báo chí, mỗi vị tướng lĩnh quân phiệt đều muốn thông qua con đường này kiếm uy tín, tín ngưỡng của người dân nên việc in ấn báo chí hàng ngày đều đổi mới.

Bạn đang đọc Đại Thời Đại sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.