Định Nghĩa Chiếc Bánh Ngọt
Mà vừa vặn Nghĩa lại là phó chủ nhiệm của tòa soạn báo duy nhất trong thành Vân Linh.
Tòa soạn báo phụ thuộc hoàn toàn vào các quân phiệt, Vân Linh thành cũng không ngoại lệ, mỗi tòa soạn báo chia ra làm các chức vụ như: phóng viên, biên tập viên, phó chủ nhiệm và chủ nhiệm.
Trong đó chủ nhiệm là người của Trương đại soái, từ phó chủ nhiệm trở xuống có thể tuyển người ngoài, đặc biệt chủ nhiệm phải tuân theo mọi mệnh lệnh trực tiếp từ quân đội, không được làm trái.
Phóng viên có nhiệm vụ thu thập tin tức và phỏng vấn, sau đó đưa cho phó chủ nhiệm, sau khi kiểm duyệt thành công tin tức mới giao cho biên tập viên đi xử lý, khâu cuối cùng là in ấn báo chí.
Lâm Quốc Tuấn nhờ quen biết với Nghĩa nên vào lúc này Nghĩa mới tới thông báo cho hắn biết, coi như là chút tình nghĩa còn sót lại.
Nhưng hắn cũng lấy được chỗ tốt từ Nghĩa quá nhiều rồi, hắn không còn đủ mặt mũi đi nhận ân nghĩa của Nghĩa nữa, tương lai hắn phải tự bước đi, không thể trông chờ vào người khác.
Lâm Quốc Tuấn nghỉ ngơi đến trưa thì rời giường, hắn cũng cần ra ngoài mua ít đồ vặt, nhưng trước hết phải kiếm tiền đã!
Kiếm tiền, nói thì dễ làm thì khó, nếu tiền kiếm dễ thế thì sao hắn lại phải chịu đói, phải đi ăn xin ăn trộm?
Nhưng thân bất do kỷ, mệnh không do mình quyết mình mà là do trời, đây là số mệnh rồi, hắn muốn tránh cũng không được.
Thở dài một hơi, Quốc Tuấn bất đắc dĩ ăn bát cháo trên ghế mà Nghĩa để lại, sau đó hắn thay bộ đồ mà hắn cảm thấy ổn nhất rồi ra ngoài.
Bộ đồ này màu xám nhạt, quần tây đen, quan trọng hơn là trong túi quần có chứa dao găm nhỏ mà hắn may mắn nhặt được.
Hắn một đường đi thẳng tới khu chợ nổi tiếng nhất thành Vân Linh- Chợ Đông Xuân.
Nhìn bề ngoài nó bừa bộn không chịu nổi, nhưng cũng may hàng ngày đều có từng tốp dân phòng kết bè kết lũ đến đây dẹp chợ nhằm mở đường đi, giúp thông thoáng giao thông, dễ dàng cho người mua.
Bề ngoài là thế nhưng còn có mục đích khác là thu phí bảo kê!
Phí bảo kê cũng không nhiều, 10 lượng bạc một tháng đối với cửa hàng nhỏ, 20 lượng / 1 tháng đối với cửa hàng lớn, có thể nói là đắt đến dọa người.
Phải biết thời này còn lưu hành tiền đồng, 100 đồng tiền bằng 10 lượng bạc, tỷ lệ 10/1, mà một cửa hàng buôn bán trái cây hàng tháng thu được trung bình khoảng 40 lượng.
10 lượng coi như hơn 20% rồi! Nhiêu đó đủ thấy phí bảo kê cao đến dọa người.
Mà không nộp thì sao? có thể không nộp đấy nhưng xác định là dẹp tiệm đi.
Hàng ngày bọn dân phòng có nhiệm vụ thu phí bảo kê này sẽ đến gây khó dễ với các cửa hàng này, khó dễ thế nào ư? Cực đơn giản!
Giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm đâu? Giấy chứng nhận an toàn cháy nổ đâu? Tiền thuê mặt bằng nộp đủ chưa? Ê quán của mày lấn sang làn đường vài cm kìa thu lại cho tao!
Có thể nói là có hàng trăm, hàng ngàn cách để chèn ép các tiệm này, nếu chủ tiệm quyết tâm cứng đối cứng thì sao?
Được rồi, chờ đó! Hàng ngày đều sẽ có những tên thanh niên đến quậy phá quán, đơn giản là ngồi kín hết ghế của quán khiến quán không buôn bán gì được, hoặc chờ đến đêm tối ném rác bẩn vào trước cửa quán, ngoài ra còn đe dọa, bắt cóc, hành hung chủ quán hay người nhà của họ khiến các quán này buộc phải thỏa thuận!
Đây là những chiêu trò bẩn thỉu mà không ai có thể đỡ được hết.
Các chủ tiệm lớn đều kết thành phe phái, chia nhau trả tiền cho các dân phòng để chèn ép các tiệm nhỏ nhằm giành mối làm ăn hay đơn đặt hàng quan trọng.
Nơi có người sẽ có cạnh tranh! Chân lý luôn luôn đúng.
Lâm Quốc Tuấn nhớ lại kiếp trước cũng y hệt như vậy, các chiêu trò này phải nói là cực hiệu quả! Trên trời xuống biển đi đâu cũng không thoát.
Vĩnh viễn không được xem thường người xưa, người xưa có cái thông minh của họ, người hiện đại ngoài học tập, áp dụng những thứ tiền nhân để lại thì cần phải biết biến ảo, linh hoạt vận dụng các thứ này mới có thể kinh doanh ổn định.
Ví dụ như những người nông dân ở vùng nông thôn đến kỳ thu hoạch lúa gạo, thương lái sẽ đến chèn ép giá cả sau đó sẽ vận chuyển đến thành phố để buôn bán nhằm thu lợi nhuận, còn nếu người nông dân không bán? Có thể, ngươi thử tự vận chuyển hàng tấn kg gạo vừa thu hoạch đến thành phố đi, đố các cửa tiệm dám thi mua đấy!
Đây là một chiêu chèn ép, bắt chẹt người nông dân từ đầu đến cuối không một kẽ hở! Từ cửa hàng đến thương lái đều liên hợp lại tạo thành một liên minh, mà người nông dân như một con ngựa hoang, đi đến đâu cũng có người của liên minh làm khó dễ, ép buộc họ phải chịu thuần phục dưới uy hiếp lợi dụ của liên minh.
Người nhiều bánh ngọt ít, nếu muốn phân một chén canh từ cái bánh thì phải nhanh chân nhanh tay trước khi cái bánh ngọt được phân chia xong, sau khi bánh ngọt đã phân chia thì những kẻ còn lại phải trơ mắt nhìn chiếc bánh thơm ngon mà thèm dõ dãi nhưng lực bất tòng tâm!
Truyện Đại Thời Đại tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | NgườiQuanSát |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |