Cô Gia Bên Trong Kho Củi
Có câu nói là: Trong tháng giêng vẫn là năm mới, nhưng năm nay không giống, bởi vì đất nước ức hiếp Đại Tống hơn một trăm năm, Đại Liêu bị diệt vong!
Cho nên dù cho mùa xuân tháng 3, mọi nhà vẫn vui mừng giống như đang mừng năm mới!
Nhưng mà thời điểm cả nước chúc mừng, bên trong kho củi Đường phủ, Lưu Văn Hạo lại ngồi lặng trước cửa sổ, chỉ thấy hai mắt hắn vô thần, miệng lại luôn lẩm bẩm:
- Hố cha! Tại sao có thể như vậy?
Nguyên lai hắn cũng không phải người của thế giới này, một năm trước mới xuyên đến Đại Tống.
Thời điểm vừa mới xuyên qua, hắn cảm thấy bằng vào trí tuệ dẫn trước ngàn năm cùng kinh nghiệm của mình, không dám nói bễ nghễ thiên hạ, tối thiểu nhất cũng có thể sống rất ổn tại Đại Tống.
Nhưng sau khi sống ở Đại Tống mấy ngày hắn liền phát hiện nguyên lai phim ảnh hay tiểu thuyết đều gạt cmn người!
Biết danh nhân trong lịch sử lại như thế nào? Biết hướng đi lịch sử thì sao? Phải biết, đây chính là xã hội phong kiến người ăn người, bằng vào ngươi một kẻ tay trắng muốn đi tới chỗ quan phủ hiến kế, ôm bắp đùi danh nhân!
Không nói trước ngươi có thể nhìn thấy danh nhân trong lịch sử hay không, chính là cho dù ngươi có nói ra hướng đi của lịch sử liệu có mấy ai tin? Không coi ngươi thành bệnh tâm thần bắt giữ đều là may mắn cả họ gánh còng lưng chứ mà ton hót!
Còn tốt, làm người xuyên việt còn có một số phúc lợi, nhưng mà để cho người ta có chút nhức cả trứng chính là hệ thống cần đánh dấu ở Thái Nguyên phủ ba năm mới có thể mở ra!
Một khi rời khỏi phạm vi bên trong Thái Nguyên phủ, hắn sẽ bị nổ tung!
Lúc đầu Lưu Văn Hạo cảm thấy không có gì, không phải liền là ở một chỗ sao? Đối với hắn một kẻ đã từng trạch nam mà nói, đừng nói là ba năm dù là mười năm tám năm cũng là một bữa ăn sáng mà thôi.
Nhưng sau khi hắn nghe nói Đại Liêu diệt vong, cả người nhất thời giống như trời sập!
Bởi vì hắn biết trong lịch sử, sau khi Đại Liêu diệt vong không lâu quân Kim sẽ mượn thế xuôi nam, trực tiếp công diệt Bắc Tống.
Mà hiện tại vị trí Thái Nguyên Lưu Văn Hạo đang ở chính là đường xuôi nam bắt buộc quân Kim phải qua!
Hiện tại cũng đừng nói lời kiểu như trời sập xuống tự có người đỡ, tục ngữ nói tổ chim bị phá trứng có an toàn?
Đến lúc đó toàn bộ sinh linh Đại Tống đồ thán! Thái Nguyên phủ lập tức bị danh tướng Đại Kim là Hoàn Nhan Tông Hàn hạ lệnh đồ thành!
Lưu Văn Hạo trợn tròn mắt, nguyên bản hắn còn tưởng rằng ở Thái Nguyên phủ chờ đủ ba năm mười phần đơn giản, đến ngày đó hắn lại mở ra hệ thống sau đó liền có thể bễ nghễ thiên hạ đi đến nhân sinh đỉnh phong! Đơn giản là qúa thoải mái!
Mà bây giờ xem ra đây thật là một chuyện cười!
Nói như vậy từ lúc Lưu Văn Hạo xuyên đến Đại Tống đến bây giờ hắn phải tự nỗ lực mà sống.
Không có cách, xã hội người ăn người chính là như vậy! Ngươi còn sống mới có cơ hội, không phải sao?
Mặc dù một năm này hắn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng mà cũng không hẳn nhẹ nhõm như vậy.
Mới đầu vì mạng sống đầu tiên là hắn lang thang cùng với một lão tiền bối thiên môn tại Thái Nguyên. Dựa vào chút trò vặt lừa gạt, hai người sinh hoạt cũng coi như ổn thỏa, tối thiểu nhất cũng không đến mức chết đói.
Đương nhiên, cũng chính bởi vì có người bảo bọc hắn mới không còn trở thành lưu dân. Bằng không tại thời đại này, đoán chừng hắn sớm đã bị bắt lại.
Nhưng dù có như vậy, nhưng cũng không lâu dài, vừa qua khỏi tháng giêng có lẽ là vì tuổi già mà cũng có thể do làm chuyện xấu quá nhiều mà lão tiền bối kia mệnh đã ô hô, cứ như vậy bỏ hắn lại.
Từ đó về sau thời gian trải qua đối với Lưu Văn Hạo thật khó khăn, bởi vì không ai dẫn dắt, cho nên hắn không còn kế sinh nhai.
Bất quá trời không tuyệt đường người, ngay khi thực hiện nguyện vọng an táng thi thể lão tiền bối tại dãy núi, ngoài ý muốn hắn lại bất ngờ nhặt được một quả tú cầu từ trên trời giáng xuống!
Ném tú cầu kén rể từ xưa đã có, hắn cũng không nghĩ tới bản thân lại có vận khí tốt như vậy!
Chỉ là sau khi hắn tới Đường phủ mới phát hiện, thái độ trên dưới Đường phủ thật là khiến người ta một lời khó nói hết.
Cũng tỷ như nói hôm nay chính là đêm tân hôn, nhưng hắn chờ không phải là động phòng hoa chúc không phải ôm kiều thê ngủ, mà đối diện chính là kho củi lạnh lẽo.
Làm cho người ta phiền muộn nhất cũng không phải chuyện này, mà trên tiệc cưới nghe được chuyện liên quan đến Đại Liêu vong quốc. Người khác không biết dòng chảy lịch sử, hắn chả lẽ còn không biết? Nghĩ đến đây hắn càng trằn trọc khó ngủ.
Đây cũng không phải là Lưu Văn Hạo chất phác, chớ nhìn hắn ở một năm tại Đại Tống, tại niên đại này, nhất là sinh hoạt dưới tầng chót, còn có người nào có tâm tư quan tâm tới cái gọi là đại sự quốc gia đâu? Có thể còn sống đã không tệ rồi...
-Mẹ nó, lão thiên gia ngươi đùa cái gì vậy, làm sao để cho ta đến vào thời điểm này? Ngươi tốt xấu cũng phải cho ta mấy năm chuẩn bị chứ, dù chỉ cấp cho ta ba năm năm cũng được...
- Lại nói nếu ngươi trực tiếp mở ra hệ thống cho lão tử cũng được...
Lưu Văn Hạo thầm thì, nói chút lời người khác không muốn biết.
Hoàn toàn chính xác, việc này rơi lên đầu ai người đó cũng cảm thấy khó chịu, không nói tới chuyện đêm động phòng hoa chúc bị người đuổi tới kho củi, vẻn vẹn chỉ nói chút chuyện liên quan tới Đại Liêu vong quốc đã đủ đau đầu, tại sao hắn lại gặp phải nan đề này đây?
Mẹ nó, lão thiên gia này không theo sáo lộ ra bài!
Đang lúc Lưu Văn Hạo tức giận không thôi, một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi bỗng cầm nến đi tới.
- Cô gia, ngươi có thể đừng hô to gọi nhỏ lúc nửa đêm hay không, ngươi không ngủ, người khác còn muốn ngủ nhé, đừng tưởng sáng mai ngươi không phải dậy sớm mà...
Nghe nha hoàn Thải Vân nói, Lưu Văn Hạo nhíu mày, mặc dù biết mình là người ở rể nhưng Đường gia cũng quá khắc bạc đi!
Kỳ thật Lưu Văn Hạo cũng không rõ ràng, hắn ở rể Đường gia là một cái danh môn vọng tộc. Những năm này mặc dù Đường gia có chút xa sút, không còn vinh quang như năm đó, thế nhưng quanh phương viên trăm dặm vẫn là một cái quái vật khổng lồ, đám hạ nhân trong phủ đều có phòng riêng.
Kho củi Đường phủ nhiều nhất chỉ dùng để ít đồ linh tinh, hoặc thi thoảng nuôi súc vật mà thôi.
Có thể tưởng tượng địa vị của Lưu Văn Hạo tại Đường gia bây giờ, chỗ nào là người ở rể, chính là một con chó giữ nhà thì đúng hơn!
- Cô gia, mặc dù ở kho củi hơi lạnh, thế nhưng nơi này vẫn có thể che mưa che gió, vả lại bây giờ có chỗ ngủ cũng không tệ rồi...
Nghe giọng eo ẻo của Thải Vân, ánh mắt Lưu Văn Hạo lạnh lẽo, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm con nha hoàn.
có lẽ Thải Vân chưa từng gặp qua ánh mắt đáng sợ như vậy, trong lúc nhất thời khiến ả chột dạ.
Nhưng mà nha hoàn kia lại không biết nghĩ tới chuyện gì, chỉ thấy nàng chậm rãi ung dung ngẩng đầu, khóe miệng vểnh cao:
- Cô gia, ngươi vẫn nên đi ngủ sớm đi, bằng không để Nhị tiểu thư nghe được sẽ đến tâm sự cùng đó, lúc đó không xong đâu...
Đăng bởi | Taxihphn86 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |