Tỷ phu cùng cô em vợ
Người nắm quyền Đường gia Đường Đức An cũng chính là cha vợ tiện nghi của Lưu Văn Hạo, người này nguyên là một trong lục tặc Bắc Tống, hãn tướng dưới trướng Đồng Quán, chỉ là quá khứ đắc tội lão Yêm tặc, rơi vào đường cùng đành phải bỏ binh làm trí sĩ, quay về Dương Khúc huyện dưỡng già.
Đường Đức An sinh được 3 trai 2 gái, trưởng tử Đường Bằng thứ tử Đường Vũ bây giờ đều trong quân đội, đã kế thừa y bát của hắn.
Nhưng mà Đường lão gia tử cũng có chuyện đau đầu, chính là hai bảo bối khuê nữ và đứa con út, thực sự không để cho người ta bớt lo, nhất là trưởng nữ Đường Vân Song, quả thực chính là Hỗn Thế Ma Vương.
Cũng tỷ như lần ném tú cầu chiêu thân đều do nàng lôi kéo đám tùy tùng nháo kịch mà thành.
Đường lão gia tử là người coi trọng mặt mũi, Lưu Văn Hạo trước mắt bao người bắt được tú cầu, vậy dĩ nhiên chính là con rể Đường gia, Bất quá nói thật, lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Lưu Văn Hạo chút nữa khiến hắn ngất đi.
Nói thật "Bề ngoài" Lưu Văn Hạo lúc đó xác thực chẳng ra sao cả. Bởi vậy đối với vị cô gia trong kho củi lúc này hắn cũng liền mở một con mắt nhắm một con xem như cái gì cũng không biết.
Đêm đã khuya nhưng giờ khắc này Đường lão gia tử còn chưa ngủ, chỉ thấy hắn nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, đối thoại với một vị công tử trẻ tuổi:
- Bây giờ Khiết Đan mới vong, Đại Kim Quốc cũng đang ổn định, đoán chừng thời gian ngắn cũng không có chiến sự, huynh đệ hai ngươi cũng nhanh tiến tới quân hầu ta cũng yên lòng, chỉ là lần này ngươi trở về...
Nửa chừng Đường Đức An cũng không nói tiếp nữa, có lẽ hắn cũng biết trưởng tử Đường Bằng lần này trở về tuyệt đối không phải là vì tham gia đại hôn của Đường Vân Song.
Đường Bằng vừa mới ngoài ba mươi, mày kiếm cực kỳ giống Đường lão gia tử lúc còn trẻ. Giờ phút này chỉ thấy hắn thở dài, sau đó lắc đầu.
- Cha, không dối gạt ngài, lần này con phụng mệnh mà về, không vì cái gì khác, chính là chuyện giặc cướp...
- Giặc cướp?
Khi nghe lời này giữa lông mày Đường Đức An dần dần tạo thành chữ xuyên.
Từ năm thứ 5 Tuyên Hòa, cảng nội đại châu đã xuất hiện lẻ tẻ giặc cướp quấy nhiễu châu huyện, tai họa bách tính. Ai ngờ năm nay lại càng lan rộng, đám giặc cướp kia đã đến cảng nội Tịnh Châu ta. Bởi vậy lần này phụng mệnh trở về cùng quan viên bản huyện, chuẩn bị tổ chức dũng tráng bảo vệ hương thổ...
Kỳ quái, chẳng phải Đồng Quán vừa mới xây dựng hơn một vạn binh sĩ sao? Tại sao tiễu phỉ việc nhỏ này còn muốn địa phương tự tổ chức hương dũng?
Mặc dù lòng có nghi vấn nhưng Đường lão gia tử cũng không mở miệng. Phải biết, Đường gia chính là thế gia binh nghiệp, người một nhà đều nhậm chức trong quân đội, dù cho Đường lão gia tử đã về hưu nhiều năm, nhưng hắn cũng minh bạch đạo lý trong này.
Vì vậy hai cha con tiếp tục bí mật trao đổi.
Mà cùng lúc đó Lưu Văn Hạo lại im lặng. Nói thật hiện tại hắn hơi hối hận, vốn nghĩ được ôm kiều thê, ôm mỹ nhân, ai biết được lại thành cái dạng này.
Lại nghe "tiểu thư" trong miệng của nha hoàn kia, cũng không phải ai khác mà chính là tiểu nữ thứ 2 của Đường Đức An, Đường Vân Hinh, cũng chính là "Cô em vợ" của Lưu Văn Hạo.
Nàng năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, từ nhỏ liền thích múa thương bổng, ngoại trừ lão cha Đường Đức An, có lẽ chỉ có tỷ tỷ Đường Vân Song có thể trị được nàng.
Kỳ thật nha đầu này hiện tại cũng rất tức giận, nguyên lai ngày đó Lưu Văn Hạo có thể bắt được tú cầu chính là do nàng ban tặng. Nếu không phải nàng làm hư chuyện, Lưu Văn Hạo sao có thể tiến vào cửa Đường phủ bọn họ?
Cho nên nha đầu kia kiểu gì cũng sẽ nhờ vào một thân võ nghệ mà đến gây sự.
- Cô gia, không có việc gì nô gia xin lui, ngươi a, vẫn nên ngủ sớm chút đi...
Nói dứt lời Thải Vân liền đem theo nến liếc mắt rời khỏi kho củi.
Thật là, đám nha hoàn người hầu còn không phải ngủ trong kho củi, mà hắn vị cô gia "Cao cao tại thượng" lại chỉ có thể co quắp bên trong kho củi. Có thể nghĩ "địa vị gia đình" của hắn cao đến mức nào.
Nha hoàn cũng tốt gia đinh cũng được, đám người hầu trong đại hộ không dám nói đều là lời nịnh nọt, nhưng cũng không sai biệt nhiều. Cho nên đối với một kẻ ở rể không có địa vị như Lưu Văn Hạo, bọn hắn mới không thèm để ý.
Nhìn nha hoàn rời khỏi phòng, Lưu Văn Hạo lắc đầu, bất giác cười khổ. Trong lòng thầm tính toán thời gian sau này. Còn không chờ hắn nghĩ ngời nhiều, một vị thiếu nữ trẻ tuổi đã xuất hiện tại cửa phòng.
- Họ Lưu, ngươi có phải ngay cả thể diện cũng không cần hả? Ngươi cho rằng ở rể Đường phủ chính là người Đường gia chúng ta sao? Để ngươi vào cửa chính là phúc khi tu luyện mấy đời Lưu gia ngươi đó.
Thiếu nữ quệt miệng, xiết chặt tay.
- Hừ! Ngươi nên tự biết bản thân, một cái phế vật văn không thành võ chẳng tới, sao có thể xứng với tỷ tỷ ta? Còn nữa, tốt nhất ngươi nên thức thời, bằng không...
Bên trong phòng chứa củi quả thật nặng mùi, Đường Vân Hinh mười phần ghét bỏ, chỉ thấy nàng đứng trước cửa, liên tục phẩy tay.
Sau khi nhìn thấy hành động này Lưu Văn Hạo cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ là trong lúc lơ đãng hắn nheo mắt lại.
Kỳ thật người quen hắn đều biết động tác híp mắt này chính là phẫn nộ tới cực điểm, thời điểm muốn bộc phát. Bất quá rất nhanh, trong mắt Lưu Văn Hạo lại biến thành mê ly, tựa hồ vừa rồi chưa phát sinh chuyện gì.
Đúng vậy, tại địa phương xa lạ này, Lưu Văn Hạo đương nhiên biết hoàn cảnh của mình, vả lại người gọi là đại tiểu thư Đường gia kia hắn không phải chưa từng gặp qua, mặc dù dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng tâm không hướng về mình thì phải làm sao đây?
Lại nói thân ở hậu thế dạng mỹ nữ gì mà Lưu Văn Hạo chưa thấy qua? Chớ nhìn bộ dáng hắn lúc này chỉ mới 20 tuổi, nhưng nội tâm hắn mang theo linh hồn của moọt lão giang hồ lão luyện.
- Đường tiểu thư, xin ngươi yên tâm, Lưu Văn Hạo ta mặc dù chỉ là một kẻ thư sinh nghèo, nhưng cũng là một kẻ quân tử cái đường chính chính, đã đáp ứng Nhị tiểu thư, vậy tại hạ tất nhiên sẽ không nuốt lời...
Đây vốn là lý do Lưu Văn Hạo không muốn sinh sự mà thôi, mà trong mắt Đường Vân Hinh lại bất đồng, nàng cảm thấy phế vật này tựa hồ còn không phục, đặc biệt là ánh mắt vừa rồi của tiểu tử kia, nếu không phải trong đêm tối, có lẽ Đường Vân Hinh tưởng mình nhìn nhầm người.
Không nhìn ra tiểu tử này còn có chút ngạo khí! Chẳng lẽ đây chính là khí khái người đọc sách?
Cũng vậy, hai triều đại Tống ba trăm năm, mặc dù trọng văn khinh võ nhưng người đọc sách trên thế gian này phần lớn đều có khí tiết thiết cốt. Nhưng Đường Vân Hinh sao có thể biết, tiểu tử trước mắt này cũng không phải người đọc sách gì.
Nguyên lai khi còn ở trong sơn thôn với lão tiền bối, Lưu Văn Hạo sớm đã dựa vào sự giúp đỡ của người nọ lấy được thân phận của một kẻ tú tài thi rớt. Đương nhiên thân phận này tự nhiên là giả. Bất quá lấy học thức của Lưu Văn Hạo, xem như đại nho trên thế gian này bất quá cũng chỉ vậy mà thôi.
- Hừ! Ngươi biết là tốt! Vào Đường gia ở rể, làm cô gia Đường phủ, vậy sẽ phải có bổn phận của cô gia. Nói thật cho ngươi biết, đây là mộ tổ nhà ngươi bốc khói xanh, không có bất cứ quan hệ nào với tên phê vật nhà ngươi! Nếu không phải phụ thân đại nhân trọng tình trọng nghĩa, bằng vào phế vật nhà ngươi liệu có thể bước vào cửa Đường phủ?
Đăng bởi | Taxihphn86 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 10 |