Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: Thổ phỉ tới

Phiên bản Dịch · 1494 chữ

Thái độ của Đường Vân Hinh đối với Lưu Văn Hạo giống như một con chó hoang vậy. Cho dù hỉ nộ không lộ, nhưng cũng khiến ngạo khí bên trong con người Lưu Văn Hạo được kích phát ra.

Mà giờ khắc này hiển nhiên Đường Vân Hinh cũng đã nhìn ra phế vật này giống như thực sự tức giận.

- Ha ha! Ngươi mặc dù đã bái đường cùng với tỷ tỷ, hiện tại có chỗ dựa là phụ thân đại nhân, nhưng không được sự đồng ý của tỷ tỷ, ngươi còn không phải cô gia Đường phủ! Hôm nay bản tiểu thư nói thẳng cho mà biết, Đường gia lấy đức trị người, nếu như trung thực, đời này ngươi không thiếu ăn thiếu mặc, còn nếu dám gian xảo trộm cắp mánh lợi, hừ hừ! Vậy cũng đừng trách bản tiểu thư tâm ngoan thủ lạt!

Nói xong câu đó Đường Vân Hinh lập tức giương nắm đấm về phía cửa kho củi!

Ầm!

Lưu Văn Hạo hít vào một ngụm khí lạnh, hắn thực sự không nhìn ra, tiểu nha đầu trước mắt tưởng như yếu đuối này lại có bản lãnh như vậy, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là võ công? Là Thiết Sa Chưởng hay sao?

Giờ phút này, khung cửa lại bị Đường Vân Hinh cứng rắn đập gẫy, có thể thấy vị "Cô em vợ" này xác thực có chút tài năng!

Nhưng Lưu Văn Hạo cũng không rõ ràng, Triều Tống quốc sách chính là trọng văn khinh võ, bởi vậy địa vị quân nhân rất thấp, đương nhiên, trong lòng quân nhân cũng không phục, cho nên dần dà, trong suy nghĩ của rất nhiều quân nhân cũng không xem trọng thư sinh yếu đuối.

Hai tỷ muội Đường Vân Song càng là như vậy, nhất là tiểu nha đầu võ nghệ siêu phàm này.

Lúc này, nhìn vẻ mặt khiếp sợ vì bị dọa của đối phương, nha đầu kia rất hài lòng, nhưng rất nhanh lại bĩu môi khinh thường:

- Hừ! Phế vật vô dụng!

Vứt xuống câu nói này xong, Đường Vân Hinh phất tay áo mà đi. Bên trong kho củi chỉ để lại Lưu Văn Hạo một mình.

Kỳ thật Lưu Văn Hạo cũng không muốn ở rể gì gì đó, hắn chỉ muốn cẩu thả mà sống thôi. Nhưng chuyện cho tới bây giờ đối với hắn mà nói sống có chút khó khăn. Thái độ trên dưới Đường phủ, còn không bằng thời gian đã từng lang thang trước đó.

Đi vào Đại Tống được một năm, Lưu Văn Hạo minh bạch lúc này kiếm cơm đã không dễ. Bây giờ dùng hoàn cảnh tan hoang khắp nơi để tả Đại Tống cũng chưa đủ, chỉ nói một năm này hắn gặp quá nhiều thăng trầm.

Tống Huy Tông không hỏi chính sự, Thái Kinh Đồng Quán đương quyền, trước không đề cập tới triều đình Đại Tống thu sưu cao thuế nặng bao nhiêu, chỉ nói đám người bị bức làm phản đếm không hết?

Xa không nói, triều đình chiêu an Tống Giang bình định Phương Tịch còn chưa được mấy năm, dân chúng thật sự rất khổ sở.

- Ai!

Lưu Văn Hạo bất giác thở dài, hắn cũng nghĩ hảo hảo mà sống, làm một kẻ xuyên việt nhưng ai có thể biệt khuất hơn hắn đây!

Thế nhưng cũng hết cách, ai bảo hắn hiện tại chỉ là một tên tú tài hủ lậu không quyền không thế.

Đúng, tú tài nghèo kiết xác hủ lậu vẫn còn là thân phận ngụy tạo, nếu lộ tẩy, đoán chừng đến lúc đó quả xanh còn không có để ăn.

Bất quá Lưu Văn Hạo cũng không thèm để ý đến vấn đề này, dù sao lấy thủ đoạn của mấy kẻ kia, cùng cái mà mình gọi là "Học thức", tựa hồ trong chốc lát thật không có chuyện gì.

Hiện tại hắn chú ý nhất chính là để cho bản thân bình an sống qua ba năm là được!

Nghĩ đến đây, toàn thân Lưu Văn Hạo lại tràn đầy khí lực, hắn đứng ở nơi đó liền có thể thấy được tương lai xa xôi.

- Hừ! Đến lúc đó lão tử phải tung hoành tứ hải càn quét bát hoang...

Cũng không chờ hắn nói xong, bụng lại phản đối ọc một tiếng.

Mộng tưởng luôn luôn tốt đẹp, thế nhưng dù sao cũng phải đối mặt với hiện thực. Thời khắc này Lưu Văn Hạo minh bạch bản thân nhất định phải tính toán nghiêm túc dự định sau này, bởi vì hắn cũng không muốn tiếp tục ở trong hoàn cảnh heo chó không bằng này.

Nhưng mà trong lúc nhất thời Lưu Văn Hạo cũng không nghĩ ra thời buổi loạn thế này còn có thể làm gì, hắn chỉ có thể chờ đám mọi rợ Đại Kim Quốc đừng đến nhanh như vậy...

Nhưng đang lúc hắn nghĩ tới vấn đề này, một cơn gió lạnh thổi qua.

- Tê, mẹ nó lạnh quá!

Lưu Văn Hạo rùng mình một cái, nháy mắt liền ném chuyện này ra khỏi đầu, thoáng cái hắn liền nhớ tới một bài thơ.

- Tiên phật mang mang lưỡng vị thành, chích tri độc dạ bất bình minh. Phong bồng phiêu tẫn bi ca khí, nê nhứ triêm lai bạc hạnh danh. Thập hữu cửu nhân kham bạch nhãn, bách vô nhất dụng thị thư sinh. Mạc nhân thi quyển sầu thành sấm, xuân điểu thu trùng tự tác thanh.!

Ngay tại lúc Lưu Văn Hạo vừa mới biểu lộ cảm xúc mà đọc bài thơ "Tạp Cảm" một bóng đen lắc lư ở không xa. Nếu như hiện tại Lưu Văn Hạo có thể nhìn xuyên đêm, vậy khẳng định sẽ thấy, bóng đen lắc lư không xa thật ra là một người, hơn nữa còn yểu điệu thục nữ.

- Trong trăm người, vô dụng nhất là thư sinh? Hừ! Hắn ngược lại tự mình biết lấy mình!

Nữ tử nhỏ giọng nói thầm, nhưng mà vừa mới nhắc tới hai câu lại đột nhiên chấn động, đồng thời trong lòng lại mười phần không hiểu: Không phải nói người này rất bình thường sao? Sao có thể làm ra câu thơ như vậy? Chẳng lẽ hắn đạo văn của vị đại thi tài nào đó? Hay là mấy ngày trước hắn đều giả bộ?

Lúc này nữ tử kia có chút chần chờ, tựa hồ muốn đi vào trong kho củi gặp Lưu Văn Hạo một lần, nhưng nàng vẫn đứng ở nơi đó một hồi, cũng không biết nghĩ gì, chốc lát nàng đột nhiên quay người rời đi, chỉ lưu lại trong không khí cỗ mùi hương hoa nhàn nhạt...

Một đêm yên bình qua đi, sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Văn Hạo đã bị nha hoàn kia đánh thức, bởi vì mới làm cô gia Đường phủ, cho nên hôm nay hắn không có nhàn rỗi, dù sao mới thành hôn hôm qua mà.

Cứ như vậy Lưu Văn Hạo không thể không mặc đồ đỏ đội mũ nón chỉnh tề, sau đó theo đám người đi tới từ đường Đường gia, ngay sau đó phải dâng hương tế bái...

Khi làm xong hết thảy, Đường phủ lại mở yến hội. Dù sao thì thời khắc này hắn chính là người ở rể Đường gia.

Đương nhiên Lưu Văn Hạo cũng không rõ ràng, hắn có thể trở thành con rể Đường gia, một phần bởi vì Đường lão gia tử thích sĩ diện, trọng tình nghĩa, còn một phần vì muốn xung hỷ cho một người gọi là "Nhạc mẫu đại nhân".

Nguyên lai năm trước Đường lão phu nhân ngã bệnh, bởi vậy tỷ muội hai người mới làm ra màn chiêu tế nọ.

Cũng không cần nói nhiều, sau yến hội, Lưu Văn Hạo tượng trưng mời rượu từng tân khách, sau đó giống như cô vợ nhỏ cùng tam cô lục bà ngồi bên dưới.

Hết cách, chế độ đẳng cấp thời nào ra thời đó, tuy thời đại này nam quyền cao nhất, nhưng ngươi là nam nhân thì thế nào? Ai bảo ngươi là người ở rể đây? Ở rể còn có quyền lợi gì đòi ngồi mâm trên?

Bất quá Lưu Văn Hạo cũng không thèm để ý, đối với hắn mà nói, có thể ăn một miếng cơm no là được rồi. Cái này còn hơn nhiều so với lúc hắn lang thang khắp nơi, ít nhất còn có đồ ăn nóng hổi để ăn.

Nhưng tại lúc Lưu Văn Hạo ngồi cùng tam cô lục bà càn quét bàn ăn, bên ngoài Đường phủ truyền tới thanh âm ồn ào. Không lâu sau đó chỉ thấy một gã sai vặt vội vã chạy vào.

- Không xong, tặc nhân đột kích! Thổ phỉ sắp đánh tới...

Bạn đang đọc Đại Tống Mạnh Nhất Con Rể của Ngu Dốt

Truyện Đại Tống Mạnh Nhất Con Rể tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Taxihphn86
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.