Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảo luận ở Tư Dung hành doanh.

Tiểu thuyết gốc · 2415 chữ

Lại nói, khi nghe báo Đào Anh đã trở về, bọn An Phong liền vội trở về Thái An Đại Viện, nơi An Phong ở và làm việc, nằm ngay chính giữa hành doanh. An Phong sống ở đó, ngay bên cạnh là khu trang viện của chúng thủ hạ, là trung tâm của cả hành doanh, được cư dân gọi là “quan lại khu”. Bọn Quảng Tế Pháp sư tuy chỉ là thủ hạ của An Phong, không phải quan chức của triều đình, nhưng trong mắt dân chúng không có gì phân biệt cả. Có khác chăng là bọn họ đối xử với dân chúng tốt hơn mà thôi.

Vào trong đại sảnh, Đào Anh xuất hiện. So với mấy mãnh tướng trong phim Tàu mà hắn xem lúc trước, người này chỉ có hơn chứ không kém. Toàn thân mang nặng mùi mồ hôi và cả máu.

- Ngươi cũng không cần vất vả quá như thế. Ta chỉ phái ngươi đi theo nắm bắt tình hình thôi, không cần quá khẩn trương. Tin tức biết sớm hay muộn thì cũng vậy cả mà.

Đào Anh vội nói :

- Làm việc cho đại nhân. Thuộc hạ phải tận tâm tận lực.

An Phong mỉm cười nói :

- Thôi được rồi. Chuyện thế nào ?

Đào Anh nói :

- Hồi bẩm đại nhân. Trần Đô tướng dẫn quân đi đường núi vào đất Chiêm, nhưng đi cách thủy quân quá xa, hai bên không tiếp ứng được nhau, thành ra bộ quân thiếu lương, phải rút về.

Thời đại này lương thực vô cùng quan trọng. Cho tới tận thời hiện đại, hậu cần cũng quan trọng. Việc Mỹ bằng mọi giá phá hoại đường Trường Sơn là một ví dụ.

Quảng Tế Pháp sư lắc đầu nói :

- Cơ hội tốt như thế, bỏ qua thật đáng tiếc.

An Phong nói :

- Quý Ly muốn giương uy với thiên hạ, bị gã làm hỏng việc, thế nào cũng tức giận. Gã Trần Tùng khó tránh khỏi trọng phạt, nhưng có lẽ không đến nỗi chém đầu.

Quảng Tế Pháp sư ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao vậy ạ ?

Việc làm trễ quân cơ vốn dĩ là tôi chết. Trong lịch sử, tướng bị chém khi việc quân không thành vốn không ít. Do đó, khi tên Phong nói Trần Tùng không bị chém làm ai nấy cũng ngạc nhiên.

An Phong nói :

- Tội của gã so với Đỗ Tử Bình trước kia còn nhẹ hơn nhiều, ít ra chỉ lỡ việc quân, không đến nỗi hao binh tổn tướng. Hơn nữa đang lúc cần dùng người.

Nói đoạn, An Phong bảo Đào Anh về nghỉ ngơi.

Gã họ Đào thật sự đã mệt mỏi lắm rồi. Nên nhớ là bản thân Phạm Thế Căng nhờ An Phong chỉ dạy mà thăng quan nhưng còn khuya mới được như thân thích của họ Hồ. Do đó, cả một đoạn hành quân gã Đào Anh nhiều lúc phải đi bộ giữa cái nắng của miền Trung, lâu lâu mới được cưỡi ngựa, lại phải đề phòng quân Chiêm tập kích.

An Phong tỏ ra quan tâm thủ hạ như thế, khiến cho chúng thủ hạ cảm động vô cùng. Hắn không có khí thế “quân lâm thiên hạ”, đứng trên cao “phủ thị chúng sinh”, mà thái độ lúc nào cũng hòa nhã, chỉ cần không mất phần oai nghiêm là được. Có thể cách biệt quần chúng, nhưng không thể cách biệt thủ hạ.

Lúc này, Đào Anh cáo lui rồi, Quảng Tế Pháp sư hỏi :

- Đại nhân có chủ ý gì không ạ ?

An Phong nói :

- Lúc này không có chiến tranh với Chiêm Thành là tốt nhất. Lý Ngân thế nào rồi ?

Quảng Tế Pháp sư nói :

- Hồi đại nhân. Gã vẫn trấn thủ ở Hải Vân Quan. Nơi đó địa thế hiểm yếu. Chỉ cần đóng giữ 1.000 quân ở đó, tin chắc quân Chiêm dù kéo đến 10 vạn cũng không qua được.

Lý Ngân là tướng của Hóa Châu, được cử vào trấn giữ Hải Vân Quan, đúng ra gã ở dưới quyền quản hạt của Phạm Thế Căng, nhưng do nơi đây rất gần Hải Vân Quan, nên cuối cùng gã biến thành thuộc tướng của An Phong, trực tiếp nhận lệnh từ Tư Dung hành doanh. Ngay cả Phạm Thế Căng còn phải nghe lệnh An Phong, nên gã nhận thấy việc đó cũng bình thường, vui vẻ nhận mệnh.

Hải Vân Quan có thể mệnh danh ‘Thiên hạ đệ nhất hùng quan’ đủ thấy địa thế hiểm yếu vô cùng. Hắn biết nơi đó đường núi nhỏ hẹp, xe đi chẳng lọt, ngựa bước khó khăn. Vì thế mà đại quân nam chinh cứ phải dùng thuyền tải lương. Và gã Bộ quân Đô tướng Trần Tùng mới vì đi xa thủy quân, thiếu lương thực mà phải rút về, làm lỡ chiến cơ.

Tên Phong ngẫm nghĩ một lúc, nói :

- Mặt bộ thì ổn rồi. Chỉ lo mặt biển. Nếu quân Chiêm đi thuyền ra tập kích, có thể gây phiền phức cho chúng ta.

Quảng Tế Pháp sư hỏi :

- Ý đại nhân là chúng ta nên tổ chức thủy quân ?

Hắn nói:

- Bảo Cát Ti tăng cường liên hệ với bắc phương, tranh thủ “mua” lại càng nhiều chiến thuyền càng tốt. Tối thiểu phải có được 10 chiếc chiến thuyền, tổ chức thành hạm đội phòng thủ mặt biển.

Quảng Tế Pháp sư nhớ đến các chiến thuyền khổng lồ nhìn thấy hôm trước, gật đầu lia lịa, nói :

- Vâng ạ. Có được hạm đội như thế, chúng ta có thể khống chế được mặt biển, uy hiếp thủy quân của Chiêm Thành.

An Phong khẽ mỉm cười, ý đồ của An Phong không chỉ có thế, nhưng nói ra lúc này thì quá sớm. Có lẽ phải một, hai năm nữa mới có thể tiến hành. Thời cơ chưa đến. Ngẫm nghĩ một hồi, An Phong lại nói :

- Còn ba việc nữa. Thứ nhất, ta sẽ tiến hành chuyển giao bản vẽ thiết kế pháo kiểu mới cho đám công tượng. Pháo của Minh triều hay Đại Ngu ta không tin tưởng. Loại pháo này vừa mạnh lại vừa cơ động, dư sức công phá thành trì kiên cố và cũng có thể di chuyển dễ dàng. Thứ hai, bằng mọi cách tận dụng khả năng thu gom lương thực, càng nhiều càng tốt. Ta muốn đến sang năm có thể tích trữ được tối thiểu 10 vạn thạch lương. Việc này giao cho các thương đoàn lo liệu.

Quảng Tế Pháp sư giật mình, hỏi :

- Đại nhân. Cần nhiều lương thực như thế làm gì ạ ? Ngay cả đại quân chinh phạt Chiêm Thành cũng chỉ dùng đến tối đa 5 vạn thạch lương.

An Phong mỉm cười nói :

- Tạm trữ lại đấy, sau này có việc phải dùng. Còn việc thứ ba là chiêu mộ quân đội. Tối thiểu là năm ngàn người. Nếu được một vạn thì càng tốt.

Thời đại này việc chiêu mô binh lính cũng khá đơn giản, chỉ cần lo chỗ ăn chỗ ngủ là được. Cũng vì lẽ đó mà khi đánh nhau thường nghe mấy mươi vạn đại quân nhưng thực tế số quân tinh nhuệ chả có bao nhiêu.

Trong khi đó, Quảng Tế Pháp sư cả kinh, nhưng thần sắc khôi phục rất nhanh, hưng phấn hỏi :

- Đại nhân định khởi sự ?

Cái câu này nếu ở chỗ khác của Đại Ngu hoàn toàn có thể khép vào tội tạo phản, chém cả nhà. Tuy nhiên, đây là địa bàn của tên Phong nên không có vấn đề gì.

Lúc này, An Phong mỉm cười nói :

- Cũng đã đến lúc rồi.

Quảng Tế Pháp sư lại hỏi :

- Nhưng một vạn có ít quá không ạ? Nghe nói Hồ Quý Ly có tham vọng tăng quân tới một trăm vạn người.

- Không ít đâu, một vạn đủ rồi. Nhiều quá khó giữ bí mật. Còn sau này muốn tăng quân, chỉ cần có nhiều ngân lượng, muốn bao nhiêu cũng có. – Hắn nói. – Đừng nhìn ta kiểu đó. Bây giờ thay thế nhà Hồ là quạ chứ không phải phúc đâu.

- Thực ra, Kiến Văn nghe nói là người nhân từ. Chỉ cần có con cháu họ Trần làm vua thì mọi chuyện không thành vấn đề. – Lão pháp sư vẫn không bỏ cuộc. – Bản thân Tào Tháo cũng từng dùng chiêu này…

- Vậy nếu Kiến Văn thua Chu Đệ thì sao? – An Phong lên tiếng. – Ta biết ai cũng nghĩ miền Nam sẽ thắng nhưng ngươi đừng quên Chu Đệ có kinh nghiệm sa trường vượt trội cùng tướng lĩnh có tài. Trong khi đó, xung quanh Kiến Văn chỉ toàn một đám quan văn hay nói Khổng Mạnh và một lũ nịnh thần. Tướng tài nếu không theo Chu Đệ thì đã bị Chu Nguyên Chương giết sạch. Vậy ngươi nói đi, ai sẽ là người thắng?

- Thuộc hạ hồ đồ.

Lão Quảng Tế Pháp sư lên tiếng. Đúng là lão không nghĩ tới những chuyện này. Nếu để kẻ máu chiến lên Chu Đệ lên ngôi thì nguy cơ hắn xâm lược Đại Ngu là vô cùng lớn.

Không chỉ lão mà bản thân An Phong, nếu không học qua lịch sử cũng không nghĩ tới việc Kiến Văn hoàng đế lại thua theo kiểu ngớ ngẩn như vậy.

- Vậy còn Chiêm Thành thì sao?

- Đánh thì dễ mà giữ thì khó. Không khéo sẽ phải đánh với cả Đại Ngu và Chiêm Thành, rồi Chân Lạp hay thậm chí cả Đại Minh. Chúng ta dù hỏa lực vượt trội thì cũng nguy hiểm vô cùng.

Quảng Tế Pháp sư buồn bả hỏi:

- Vậy đại nhân muốn đánh chỗ nào.

- Ở bên kia biển Đông có một vùng đất khá lạc hậu, thích hợp cho chúng ta lập nghiệp.

Nơi hắn muốn nói chính là quần đảo Philipine. Phải hơn trăm năm sau đó mới là thuộc địa của Tây Ban Nha. Hiện tại, chỉ có các bộ lạc sinh sống. Quan trọng nhất, do hoạt động núi lửa mà nó có mỏ lưu huỳnh dồi dào để chế tạo thuốc súng.

- Vâng ạ. Thuộc hạ sẽ bảo bọn nhỏ lo liệu ngay. Thuộc hạ chờ ngày này lâu lắm rồi.

An Phong cười nói :

- Vẫn còn sớm mà. Lúc này chỉ mới chuẩn bị. Khoảng vài năm nữa mới tiến hành. Trước tiên là thám hiểm rồi mới chinh phục.

- Thuộc hạ xin cáo lui, đi thu xếp mọi chuyện.

An Phong gọi lại bảo thêm :

- Gọi Cát Ti và Triệu Phong đến đây.

Quảng Tế Pháp sư vâng dạ, đi thu xếp mọi sự. Tất cả mệnh lệnh An Phong ban ra, lão đều chấp hành triệt để, xử lý rất nhanh. Mặc dù lão chỉ là người truyền lệnh, nhưng còn kiêm thêm giám sát việc thực hiện, bởi lão phụ trách quản lý lực lượng đặc biệt của An Phong, chuyên giám sát công việc, điều tra tin tức, do thám tình báo, … Lão là người theo An Phong sớm nhất, được hắn tin tưởng nhất trong khi ông cháu Thanh Vân đã đi ra tham gia buôn bán. Do đó, nên ngoài việc quản lý chính sự, lão còn kiêm quản thêm nhiều việc

Hồi lâu sau, Quảng Tế Pháp sư dẫn theo Cát Ti và Triệu Phong đến nơi. Cát Ti là người Chiêm, từng theo chủ nhân là thương buôn đi buôn bán khắp nơi, sau bị bắt rồi theo An Phong, và trở thành đại thương nhân; giờ đây gã đã đem cả vợ con đến Tư Dung hành doanh sinh sống trong trang viện rộng lớn của mình. Còn Triệu Phong là hậu duệ của Triệu Trung, tướng nhà Tống sang Đại Việt xin tùng chinh khi nhà Tống bị nhà Nguyên diệt, đã từng theo Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật đánh trận Hàm Tử, phá quân Toa Đô. Quảng Tế Pháp sư lại là người Mường. Trong số thủ hạ của An Phong, Việt Chiêm Hán Mường đều có cả, An Phong không kỳ thị ai.

Bảo mọi người an tọa, An Phong hỏi :

- Cát Ti, nếu muốn mua thêm chiến thuyền, có vấn đề gì không ?

Cát Ti ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp:

- Hồi bẩm đại nhân. Chiến thuyền thì muốn bao nhiêu cũng có. Nhưng lương thuyền và tọa thuyền không có nhiều, muốn có thêm thì phải liên hệ với thủy sư ở mạn Sơn Đông, Giang Tô, phải mất nhiều công sức và thời gian hơn.

An Phong hỏi :

- Không có nhiều là được bao nhiêu, chi phí thế nào ?

Cát Ti nói :

- Hồi bẩm đại nhân, mỗi loại chỉ khoảng chục chiếc trở lại thôi. Giá rất rẻ. Lúc trước chúng ta tốn nhiều tiền là vì phải liên hệ làm quen, tạo lập quan hệ. Ngày nay song phương đã hợp tác rồi, nên giá cả rất rõ ràng. Do chiến tranh giữa Yến Vương và triều đình nên không có ai quản lý thủy quân.

An Phong nói :

- Tốt lắm. Có thể mua được bao nhiêu thì mua hết. Chúng ta cần. À. Các ngươi có đến Nhật Bản lần nào chưa?

Cát Ti đáp :

- Hồi bẩm đại nhân. Thuộc hạ chỉ mới nghe nói đến, nhưng chưa đến đó lần nào. Nghe nói xứ đó còn nghèo khổ lắm.

Cái này là sự thật, khác hoàn toàn với một cường quốc kinh tế thời hiện đại. Lúc này hoàng đế đã không còn thực quyền mà do Shogun và các lãnh chúa cai trị. Hoạt động nông nghiệp gặp khó khăn do thiên tai thường xuyên.

An Phong mỉm cười nói :

- Xứ đó vật chất còn thiếu thốn, nhưng đặc biệt đồng và vàng có rất nhiều. Ngươi có thể mang hương liệu, ngà voi, tơ lụa, trà sang đó đổi lấy vàng mang về.

Cát Ti ngập ngừng nói :

- Dạ. Bọn thuộc hạ không ai thông thạo tuyến đường đó, có lẽ cần phải tuyển thêm người.

- Cái này thì ta đã sẽ vẽ thử bản đồ. Tuy không đảm bảo chính xác nhưng vẫn tốt hơn bản đồ lúc này.

Bạn đang đọc Đại Việt Thần Thánh Đế Quốc sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.